Chương 83: Ôn Ỷ x Tần Lâm (4)
"..."
Vừa nghe Tần Lâm nói câu đó, Ôn Ỷ cảm thấy rất nực cười. Ôn Ỷ nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của Tần Lâm, cô muốn nói cô nhìn ra được thì có làm sao. Người ta còn chưa nói thẳng ra, chẳng lẽ cô phải nói ra trước một bước sao?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô cũng đâu có ý gì với Ngô Tuấn Niên đâu.
Hơn nữa, điều này có liên quan gì đến Tần Lâm đâu chứ? Dựa vào đâu mà anh hỏi mình với giọng điệu chất vấn như vậy?
Nghĩ đến đây, Ôn Ỷ cũng không nể mặt Tần Lâm nữa: "Tổng giám đốc Tần, có cần tôi nhắc nhở anh không?"
Ôn Ỷ: "Chúng ta đã chia tay nhiều năm rồi, cho dù đồng nghiệp của tôi có ý gì với tôi đi nữa thì điều này cũng không liên quan đến anh, đúng không?"
Tần Lâm cảm thấy tức giận bởi lời nói của Ôn Ỷ, anh cười gằn, nói: “Đúng là không liên quan gì đến tôi thật, tại tôi rảnh rỗi xen vào chuyện của người khác thôi."
Ánh mắt của Tần Lâm trở nên lạnh lùng, giọng điệu của anh trở nên xa cách, không nhìn ra được chút cảm xúc nào trên gương mặt anh: "Hôm nay tôi chỉ ở với cô Ôn đến đây thôi, tôi đi trước đây."
Ôn Ỷ nhìn bóng lưng rời đi không chút do dự của Tần Lâm, cô mấp máy môi muốn nói lời xin lỗi nhưng lại không nói ra khỏi miệng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vào khoảnh khắc đó, khoảng cách giữa hai người càng lúc càng xa.
Ôn Ỷ nhìn bóng lưng xa dần của Tần Lâm, cô cảm thấy hơi hối hận.
Cô không nên nói như vậy, cô biết rõ tại sao Tần Lâm lại hỏi như vậy.
Ôn Ỷ trơ mắt nhìn Tần bước đi ngày một xa. Cô đứng tại chỗ một lúc, thở dài một hơi với vẻ phiền muộn.
Đúng lúc đó, điện thoại di động của Ôn Ỷ reo lên. Cô cúi đầu nhìn, khuôn mặt cô lập tức trở nên lạnh đi. Khoé miệng cô mím chặt, trực tiếp tắt điện thoại.
Tuy nhiên, bên kia vẫn không chịu buông tha, vẫn kiên nhẫn gọi điện thoại cho cô.
Ôn Ỷ hít một hơi sâu, cô nhắm hai mắt lại: “A lô?"
Sau khi cuộc gọi được nhận, phía bên kia truyền đến một giọng nữ vừa quen thuộc vừa lạ lẫm: "Sao con bắt máy lâu thế? Con đang bận hả?"
Ôn Ỷ nhíu mày: "Có chuyện gì vậy?"
Vừa nghe cô nói như vậy, giọng của mẹ Ôn trở nên chói tai: "Ôn Ỷ, con nói chuyện với mẹ kiểu gì đấy? Mẹ không có việc gì là không thể gọi điện cho con à?"
Ôn Ỷ mím môi, cô không nói lại.
Mẹ Ôn Ỷ nhấn mạnh trọng điểm: "Con phải biết rõ mẹ là mẹ của con!"
Ôn Ỷ lạnh mặt nghe bà ta quở mắng, cô không ngắt lời bà ta.
Cô biết nếu cô ngắt lời bà ta, thể nào bà ta cũng sẽ nói ngược trở lại. Cho nên so với việc để bà ta dây dưa không dứt thì cứ để bà ta toại nguyện đi vậy.
Một lúc lâu sau, mẹ Ôn Ỷ nói mệt rồi mới đưa đề tại trở lại quỹ đạo: "Có phải con đã về Bắc Kinh rồi không?"
Hơi thở của Ôn Ỷ ngưng trệ, Cô nhíu mày, dòng suy nghĩ chuyển động một cách nhanh chóng. Mẹ Ôn đã hỏi như vậy thì chắc chắn là bà ta đã nghe được tin tức gì đó.
Nghĩ đến đây, Ôn Ỷ nói: "Đúng vậy, con và đồng nghiệp đến đi công tác ở Bắc Kinh. Tối nay con phải về thành phố Giang rồi, ngày mai còn phải đi làm."
"Tối nay?" Mẹ Ôn cất cao giọng: "Con không định về nhà một chuyến à?"
Ôn Ỷ trả lời với giọng thờ ơ: "Con không có thời gian, con còn phải đi làm nữa."
"Đi làm, đi làm." Mẹ Ôn Ỷ lặp lại lời cô, trong giọng nói tràn đầy sự khinh bỉ: "Cái công việc quèn đó của con thì kiếm được bao nhiêu tiền chứ? Mẹ đã nói với con rồi, con đã lớn lắm rồi, sớm ngày tìm người để kết hôn đi."
Bà ta lẩm bẩm: "Trước kia mẹ đã nói không cho con học đại học, ra ngoài kiếm tiền sớm chút rồi mà con không chịu nghe."
Bà ta lại nhắc đến chuyện xưa mà không thèm để ý đến cảm xúc của Ôn Ỷ. Sau đó, bà ta hỏi cô: "Mấy năm nay đi làm con kiếm được bao nhiêu tiền rồi?"
Mỗi lần họ tìm Ôn Ỷ đòi tiền là Ôn Ỷ đều nói không có. Thỉnh thoảng cô sẽ cho họ một ít nhưng cũng chỉ một ít đó thôi.
Vừa nghe thấy câu đó, Ôn Ỷ nhếch miệng nói: "Mẹ mong con trở thành một người vợ hiền mẹ tốt như mẹ à?"
Cô cố ý nhấn mạnh bốn chữ “vợ hiền mẹ tốt”.
Mẹ Ôn: "Con…"
Sự lạnh lùng lướt qua đôi mắt của Ôn Ỷ, cô nói với giọng thờ ơ: "Không có việc gì thì con cúp máy đây. Con con phải về khách sạn với đồng nghiệp rồi đến sân bay nữa."
“Đợi đã.” Mẹ Ôn vội vàng gọi cô.
Ôn Ỷ nhìn xuống mặt đất: “Mẹ còn chuyện gì cần nói nữa?”
Mẹ Ôn: "Con đã nhận lương tháng này chưa?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ôn Ỷ không trả lời.
Giọng điệu của mẹ Ôn nhẹ nhàng hơn một chút, bà ta thấp giọng nói: "Em trai con lên cấp hai rồi, phải tiêu tiền vào rất nhiều thứ. Thành tích của nó không tốt lắm, mẹ muốn cho nó đi học thêm một số khóa học bổ túc."
Vừa nghe thấy thế, Ôn Ỷ ngoài miệng thì cười nhưng trong lòng lại không hề vui: "Mẹ à, thành tích của nó đã không tốt rồi, chẳng phải cho nó học sẽ lãng phí tiền sao?”
Mẹ Ôn không thể tin vào tai mình: "Con nói gì cơ?"
Ôn Ỷ lặp lại lời cô vừa nói: “Đây là câu nói mẹ đã nói với con hồi con đi học đấy. Mẹ nói con không thi được hạng nhất thì đừng đi học nữa đấy. Con trai mẹ không có thành tích tốt thì cũng đừng đi học nữa, ra ngoài kiếm tiền sớm cho mẹ không phải càng tốt hơn sao?"
Ôn Ỷ vừa nói xong, cô không cho mẹ cô cơ hội mắng mình mà tắt máy ngay lập tức.
Cuộc gọi vừa bị tắt, ngay lập tức bên kia đã gọi lại cho cô.
Ôn Ỷ mím chặt môi, cô đổi chế độ điện thoại sang im lặng với vẻ mặt ảm đạm rồi nhét nó vào túi. Sau khi nhét điện thoại vào túi, Ôn Ỷ vừa ngẩng đầu đã thấy Tần Lâm không biết đã yên lặng trở lại từ lúc nào.
"..."
Hai người nhìn vào mắt nhau. Ôn Ỷ ngạc nhiên vài giây rồi xoay người định bỏ đi.
Cô không mong muốn Tần Lâm nhìn thấy cô trong tình trạng thảm hại như thế này.
Tần Lâm lanh tay lẹ mắt, anh nhanh chóng nắm lấy cánh tay của cô: "Ôn Ỷ."
"Anh làm gì đấy?" Ôn Ỷ dùng sức hất tay Tần Lâm ra, đã vậy còn giơ chân lên đạp thẳng vào anh.
Tần Lâm bị đau nhưng vẫn không buông tay.
Anh nhíu mày, nương theo ánh sáng chiều tà nhìn vào đôi mắt đỏ ửng của Ôn Ỷ, cố gắng khiến bản thân mình bình tĩnh lại. Anh giảm lực ở lòng bàn tay mình, không để bản thân mình làm cô đau: "Tôi muốn xin em giúp tôi một việc."
Ôn Ỷ cúi đầu xuống: "Anh nói đi."
Tần Lâm thấy cô như vậy thì thở phào nhẹ nhõm, thỏa hiệp trước: "Mời tôi ăn một bữa cơm nhé?"
"?"
Ôn Ỷ không hiểu nên cô ngẩng đầu lên nói: "Cái gì cơ?"
Tần Lâm nhìn Ôn Ỷ với ánh mắt tự nhiên, anh nhắc lại: "Mời bạn trai cũ của em ăn một bữa cơm, thế nào?"
Ôn Ỷ nhìn vào đôi mắt thâm thúy cháy bỏng của anh, ánh mắt cô lóe lên: "... Đến cơm mà anh cũng không có tiền ăn nữa hả?"
"Đúng vậy." Tần Lâm cố ý cười với vẻ thoải mái: "Em có mời không đây?"
Ôn Ỷ im lặng một chút, cô nhìn về phía con đường đối diện: "Anh có muốn ăn bún ốc không?"
Tần Lâm tỏ vẻ ngơ ngác: "Cái gì?"
Ôn Ỷ chỉ sang phía bên kia: "Bên kia có một quán bún ốc. Anh ăn thì tôi mời, không ăn thì thôi."
Cô biết Tần Lâm ghét mấy món có mùi nặng. Anh không ăn bún ốc, cũng không ăn sầu riêng nhưng Ôn Ỷ thích cho nên cho dù Tần Lâm có ghét đến thế nào đi nữa thì anh cũng đều mua cho cô, cũng sẽ mua cho cô, đã vậy còn ăn đồ thừa mà cô không ăn hết.
Anh luôn nhường nhịn cô trong những chuyện này.
Tần Lâm biết Ôn Ỷ đang đuổi anh đi, anh nhìn khuôn mặt trầm tĩnh của cô một lúc rồi nói với giọng trầm thấp: "Đi thôi."
Lúc này, ngược cảm thấy bất ngờ đổi lại là Ôn Ỷ: "Anh ăn bún ốc ấy hả?"
Biểu cảm trên mặt Tần Lâm trở nên thờ ơ: "Chỉ một tô bún ốc thôi mà, cũng có phải thuốc độc gì đâu, sao tôi lại không ăn chứ?"
"..."
Hai người băng qua đường, đến trước quán bún ốc.
Quán bún ốc mở gần trường học, có khá đông người.
Ôn Ỷ và Tần Lâm sắp hàng một lúc mới chờ đến lượt.
Trong lúc xếp hàng, Ôn Ỷ đã điều chỉnh lại tâm trạng đang cực tệ của mình trở nên khá hơn.
Tần Lâm không hỏi cô, cô cũng không có ý định nói với anh.
Sau khi đặt món, hai người tìm chỗ ngồi xuống.
Tần Lâm lấy một tờ khăn giấy và lau sạch mặt bàn, sau đó anh lại đổ nước vào ly cho Ôn Ỷ.
Ôn Ỷ nhận lấy ly nước: "Cảm ơn anh."
Tần Lâm không đáp lại.
Hai người ngồi đối diện nhau, chỉ cần ngẩng đầu lên là thấy đối phương.
Ôn Ỷ chạm mắt với Tần Lâm mấy lần, sau đó cô dứt khoát không ngẩng đầu nữa.
Chẳng lâu sau, bún ốc mà hai người đã gọi được bưng lên.
Vừa ngửi thấy mùi thơm quen thuộc, vốn dĩ cái người đang không cảm thấy thèm ăn là Ôn Ỷ bỗng cảm thấy đói bụng. Cô không quan tâm đến Tần Lâm nữa mà chỉ cúi đầu và bắt đầu ăn.
Nhìn dáng vẻ vội vã của Ôn Ỷ, Tần Lâm cố nén sự ghét bỏ trong ánh mắt. Anh lấy đôi đũa từ bên cạnh và nếm thử một ngụm.
Vẫn dở như trong trí nhớ của anh.
…
Tần Lâm nhìn tô mì trước mắt, chuyển ánh mắt sang người đối diện.
Ôn Ỷ vẫn ăn một cách vui vẻ như cũ. Lông mày cô cong lên, trông khác hoàn toàn so với cái người vừa nghe điện thoại lúc nãy.
Tần Lâm nhìn Ổn Ỷ một lúc với ánh mắt như thiêu như đốt. Bỗng dưng anh nhớ lại lời nói của Tần Yến bên tai, nhớ lại cuộc gặp gỡ với mẹ cô.
Thật sự là anh cũng rất bất ngờ. Trước khi anh gặp mẹ của Ôn Ỷ, anh chưa từng nghĩ trên thế giới này lại có người mẹ và gia đình như thế tồn tại.
Không phải Ôn Ỷ chưa nhận ra ánh mắt của Tần Lâm nhìn mình, chỉ là cô không muốn để ý tới. Có lẽ là cô đã biết Tần Lâm đang nghĩ gì.
Có thể là anh đang đồng cảm với cô, cũng có thể là anh đang hận cô.
Dù là loại nào thì đó đều không phải là thứ mà Ôn Ỷ muốn.
Ôn Ỷ vừa ăn vừa nghĩ, cố gắng phớt lờ ánh mắt như thiêu như đốt của Tần Lâm.
Sau khi đã ăn gần hết, cô mới ngẩng đầu lên.
Tô bún ốc của Tần Lâm vẫn chưa vơi đi miếng nào.
Tần Lâm chú ý đến ánh mắt của Ôn Ỷ, anh sực tỉnh: "... Xin lỗi."
Ôn Ỷ liếc Tần Lâm một cái và nhắc nhở anh: "Tổng giám đốc Tần, sau này đừng lãng phí như vậy nữa."
Tần Lâm "ừ" một tiếng, anh nhìn cô: "Đợi tôi vài phút."
Ôn Ỷ cụp mắt, thấy anh lấy đũa bắt đầu ăn bún, cô muốn ngăn cản anh: "Không ăn được thì đừng ăn nữa."
Tần Lâm: "Tôi ăn được."
Vài phút sau, Tần Lâm đã ăn hết tô bún.
Ôn Ỷ đi trả tiền, Tần Lâm không giành trả tiền với cô.
Khi ra khỏi quán, Ôn Ỷ đang định chào tạm biệt Tần Lâm thì Tần Lâm lại lên tiếng trước: "Đi thôi, tôi đưa em về khách sạn. Em muốn đi xe buýt hay tàu điện ngầm?"
"..."
Đôi mắt của Ôn Ỷ hơi loé lên. Cô quay lại nhìn anh: "Anh còn biết đi cả xe buýt à?"
Tần Lâm nhìn lại cô: "Em mất trí nhớ rồi à?"
Ôn Ỷ chưa kịp nói gì là Tần Lâm đã nói tiếp: "Em chẳng có lương tâm gì hết."
Hai người quen nhau từ hồi Ôn Ỷ học lớp mười một. Sau này hai người thân rồi, mỗi cuối tuần Ôn Ỷ dạy kèm cho bạn học xong rồi về nhà là Tần Lâm đều luôn đưa cô về.
Lúc đó, hai người họ vẫn chưa yêu nhau.
Tối nào anh cũng đưa cô về đến trước cổng chung cư, nhìn cô bước vào an toàn rồi là anh mới về nhà mình.
Trước khi quen biết Ôn Ỷ, số lần Tần Lâm đi xe buýt từ nhỏ đến lớn còn chưa vượt qua mười lần. Sau khi quen Ôn Ỷ, tần suất đi xe buýt của anh đã tăng lên nhanh chóng.
Nghe Tần Lâm nói câu đó, có một khoảnh khắc Ôn Ỷ trở nên ngơ ngác. Tai của cô đỏ ửng, cô mím môi dưới với vẻ mất tự nhiên: "Thế thì đi xe buýt cũng được."
Tần Lâm: "Ừ."
Trong màn đêm tối tĩnh mịch.
Bắc Kinh vào bảy, tám giờ vô cùng náo nhiệt và phồn hoa.
Ôn Ỷ và Tần Lâm đợi xe buýt một lúc, cuối cùng họ cũng đã đợi được xe.
Vào giờ này, người trên xe buýt không nhiều lắm, vẫn còn chỗ ngồi trống.
Hai người tìm được chỗ ngồi phía sau và ngồi xuống.
Ôn Ỷ nghiêng đầu, thưởng thức cảnh đêm quen thuộc của thành phố này.
Ôn Ỷ không mở miệng chuyện, Tần Lâm cũng không lên tiếng.
Quãng đường từ trường học đến khách sạn mà Ôn Ỷ đang ở mất khoảng nửa tiếng đi xe.
Nửa tiếng sau, hai người xuống xe một trước một sau.
Khi đến cổng, Ôn Ỷ quay người nhìn cái người đang đi đằng sau mình với vẻ không tập trung là Tần Lâm. Cô mấp máy môi: "Tần Lâm."
Tần Lâm cúi đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt của cô.
Đây là lần đầu tiên Ôn Ỷ gọi tên Tần Lâm sau khi họ gặp lại nhau.
Ôn Ỷ không né tránh. Cô nhìn thẳng thừng vào mắt anh, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn anh."
Tần Lâm nhoẻn miệng, giọng nói nhàn nhạt: "Em nghỉ ngơi sớm một chút."
Ôn Ỷ "ừ" một tiếng: "Thế anh về cẩn thận nhé."
Tần Lâm gật đầu, anh hỏi tiếp: "Ngày mai mấy giờ em bay?"
"Mười giờ." Ôn Ỷ trả lời.
Tần Lâm gật đầu, giọng anh hơi thấp: "Cuộc phỏng vấn tháng sau lên lịch rồi hả?"
Anh biết tháng nào mấy người Ôn Ỷ cũng có nhiệm vụ phỏng vấn.
Ôn Ỷ bất ngờ: "Có ý gì?"
Tần Lâm: "Không phải em muốn phỏng vấn tôi sao?" Anh lấy điện thoại di động ra, nói nhàn nhạt: "Cho em cơ hội đấy."
Nghe thấy thế, vốn dĩ Ôn Ỷ định nói lời từ chối nhưng vào lúc đó, cô lại không nói ra lời từ chối được.
Ôn Ỷ "ồ" một tiếng rồi liếm môi: "Thế thì tôi... thêm WeChat anh vậy."
Hồi họ yêu nhau, WeChat vẫn chưa được sử dụng rộng rãi như bây giờ. Ôn Ỷ cũng không có điện thoại để đăng ký WeChat, hai người họ luôn liên hệ qua tin nhắn điện thoại.
Tần Lâm đưa mã QR của WeChat ra trước mặt Ôn Ỷ mà không để lộ cảm xúc nào trên mặt.
Sau khi thêm thông tin liên lạc với nhau, Ôn Ỷ về khách sạn nghỉ ngơi.
Tần Lâm đứng tại chỗ một lúc rồi quay người về nhà.
Chẳng ai nhắc đến cuộc điện thoại ở trước cổng trường. Ôn Ỷ giả vờ quên, Tần Lâm cũng càng không nhắc đến chuyện cô đau lòng.
-
Sau khi trở về thành phố Giang từ Bắc Kinh, cuộc sống của Ôn Ỷ vẫn như cũ.
Tuy nhiên, có một số thay đổi nhỏ đã xảy ra.
Từ lúc Ôn Ỷ thêm WeChat của Tần Lâm, có đôi khi cô sẽ nhận được tin nhắn từ anh.
Hai người nhắn qua nhắn lại lâu ngày, có khi Ôn Ỷ cũng sẽ gửi tin nhắn cho Tần Lâm, phàn nàn đôi chuyện về công việc, thậm chí còn tán gẫu về chuyện thường ngày.
Nếu theo như trước đây, đây là chuyện mà Ôn Ỷ trước giờ chưa hề nghĩ đến.
Cô không ngờ rằng một ngày nào đó, cô sẽ trở thành bạn bè với người bạn trai cũ của mình.
Thi Hảo biết hai người họ đang phát triển quan hệ thì không nhịn được cười: "Cuối cùng thì tổng giám đốc Tần vẫn không thể kiềm chế được."
Ôn Ỷ trả lời: "Cũng chưa chắc đâu."
Thi Hảo nhíu mày: "Sao lại chưa chắc chứ?"
Cô ấy liếc mắt sang nhìn Ôn Ỷ, nói: "Tớ nghĩ anh ấy có ý muốn tái hợp với cậu nhưng lại