Ngụy Phong vừa bước vào lớp học đã thu hút ánh nhìn của các bạn nữ.
Ngay sau đó mọi người đều có cùng suy nghĩ…
E rằng danh hiệu hotboy của lớp phải đổi người mất thôi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngay cả Ninh Nặc cũng không kìm được phải nắm chặt vạt áo của Lộ An Thuần, khẽ thốt: "Đúng là duyên trời đã định! Tớ vừa mới cảm thấy tiếc nuối vì không đến tìm cậu ấy xin số điện thoại nhưng nào ngờ... chúng ta lại là bạn cùng lớp."
Lộ An Thuần cố tình nói: “Thế giờ cậu có thể xin số điện thoại của cậu ấy thử xem, mọi người đều là bạn cùng lớp cả nên không khó lắm đâu.”
Dĩ nhiên Ninh Nặc là một cô gái thông minh, chỉ phút chốc đã nhìn thấu ý đồ của cô: “Cuối cùng người muốn xin là tớ hay là cậu thế.”
“Tớ có nói gì đâu mà.”
“Vậy cậu đừng vẽ đường cho hươu chạy nữa, tớ chỉ một lòng một dạ với lớp trưởng và hotboy tiền nhiệm của lớp ta thôi.”
Lộ An Thuần chỉ mỉm cười chứ không nói gì thêm, cô cúi đầu lật sách giáo khoa, chuẩn bị cho tiết học tiếp theo.
...
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi ra ngoài, Chúc Cảm Quả trừng mắt rồi nói với Ngụy Phong: “Ái chà chà, lại là cô tiểu thư kia, cậu nói xem đây là duyên phận được sắp đặt từ trước kiểu gì mà khiến hai người trở thành bạn cùng lớp vậy.”
Ngụy Phong nhẹ nhàng ngước mắt, lạnh lùng nhìn cô.
Bóng lưng của cô gái mảnh mai, cả cánh tay lẫn bả vai đều rất nhỏ bé. Cô cởi áo khoác ra, chỉ mặt mỗi chiếc áo sơ mi trắng mỏng dánh, có thể lờ mờ nhìn thấy hình dáng xương cánh bướm bên dưới lớp áo thế nào.
“Không quen.” Anh chỉ lẩm bẩm hai chữ.
...
Hai người thật sự không quen biết nhau, một tuần sau đó, Ngụy Phong và Lộ An Thuần chẳng nói với nhau một câu nào.
Không ít bạn nữ trong lớp lấy hết can đảm xin cách thức liên lạc của Ngụy Phong, tất nhiên chỉ gói gọn trong phạm vi bạn cùng lớp kết bạn và tìm hiểu lẫn nhau mà thôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngụy Phong tiện thể trả lời tới tới lui lui: "Tài khoản ở trong nhóm chat đấy, tự thêm đi."
Ninh Nặc thử kết bạn QQ với Ngụy Phong, sau đó cô ấy nói với Lộ An Thuần rằng anh không bao giờ đồng ý lời mời kết bạn, cô ấy còn gửi kết bạn thêm vài lần nhưng tất cả như chìm xuống đáy biển, không có hồi âm.
Ảnh đại diện của anh vẫn là chú chim cánh cụt ban đầu, có lẽ từ lúc tạo tài khoản QQ đến giờ anh chưa từng đổi ảnh đại diện.
Anh không có sử dụng QQ!
Mấy ngày qua, Lộ An Thuần không dám chọc ghẹo Ngụy Phong nữa, trước giờ anh vẫn giữ mối quan hệ bạn cùng lớp gần như không quen biết với cô.
Đến tận một tuần sau, khi Lộ Bái ra nước ngoài tham gia hội nghị tài chính nào đó, Lộ An Thuần mới như chú chim được sổ lồng to gan tới bắt chuyện với anh.
Buổi chiều hôm ấy, cô bảo Ninh Nặc về nhà trước, còn mình theo đuôi Ngụy Phong và Chúc Cảm Quả.
Cô bước ra thang máy, đi xuyên qua đám người đông đúc trên con phố thương mại, băng qua lối đi ngầm thưa thớt người dưới lòng đất, cuối cùng cũng đã đuổi kịp anh.
“Ngụy Phong, đợi đã.”
Ngụy Phong nghiêng đầu nói với Chúc Cảm Quả: “Lát nữa chúng ta chơi hai ván ở phòng bi-a đi.”
Chúc Cảm Quả thoáng nhìn Lộ An Thuần bám theo đuôi hai người suốt cả chặng đường: “Được, đi ăn mì trước thôi.”
"Vẫn là cửa tiệm ở đầu đường thứ hai nhé."
"Tôi cũng có ý này."
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, hoàn toàn phớt lờ cái đuôi nhỏ theo sau, cho đến khi Lộ An Thuần bắt lấy góc áo đồng phục của anh: "Ngụy Phong..."
Chất giọng của cô gái vốn đã mềm mại, nay lại cố gắng kìm xuống khiến giọng điệu tựa như đang làm nũng.
Chàng trai dừng bước: "Quen tôi rồi à."
"Trước đó là do hoàn cảnh cảnh ép buộc, nhiều người biết chúng ta quen nhau không được hay cho lắm nhưng sau này được rồi, chúng ta là bạn cùng lớp nên trò chuyện cũng không sao hết."
Chúc Cảm Quả nghe cô nói vậy thì khó chịu: “Quen biết kiểu người như chúng tôi khiến cậu mất mặt lắm à? Thế cậu đừng mặt dày đuổi theo nữa, coi như dù chúng ta học chung lớp, bọn tôi cũng không cần làm quen với đám cậu ấm cô chiêu tư bản các người đâu.”
Trước giờ cậu ấy luôn lịch sự với phái nữ, chỉ vì trước đó Lộ An Thuần không chịu thừa nhận có quen họ nên hại họ bị tên khốn Liễu Lệ Hàn sỉ nhục.
Chúc Cảm Quả vẫn nhớ mối thù này suốt một thời gian dài.
Lộ An Thuần cũng biết chuyện đó... Là mình sai, có điều cô thật sự hết cách.
"Đừng giận nữa mà, tôi mời hai cậu đi ăn bánh được không?" Lộ An Thuần nhìn Ngụy Phong: "Em trai của cậu thích ăn bánh ngọt không, chúng ta có thể mua một phần mang về cho cậu bé cũng được."
"Răng của thằng bé sắp bị sâu hết rồi."
"Thế chúng ta đi ăn mì sợi nhé, tôi mời các cậu." Lộ An Thuần mỉm cười rồi nói: "Sau khi ăn xong, tôi với cậu sẽ về nhà thăm cậu bé nhé, lâu lắm rồi chưa gặp mặt, tôi rất nhớ cậu bé."
"Cô cả, cậu làm vậy rất dễ khiến người ta hiểu lầm đấy."
"Ơ vậy sao?"
Ngụy Phong cẩn thận gỡ góc áo bị cô nắm lấy ra rồi cười lạnh lùng: "Cho là cậu thích gặm cỏ non nên coi trọng học sinh tiểu học nhà tôi đấy."
"..."
Chúc Cảm Quả vẫn còn nhớ vụ tiền lương lúc trước bèn oán giận: "Tiểu thư này, ngày đó chỉ cần cậu nói đỡ cho tôi rằng chúng ta có quen biết nhau thì chúng tôi cũng đã không ôm tội danh quấy rối, hơn nữa còn không lấy được tiền lương! Tự dưng tổn thất mất mấy nghìn tệ! Cậu có đền không?"
"Quản gia không kết toán số tiền còn lại cho hai người ư?"
"Anh Phong không lấy nên đi luôn khiến tôi hối hận muốn chết..."
“Tôi… Tôi không có nhiều tiền.” Lộ An Thuần vội vàng móc chiếc ví màu hồng in hoa trong túi xách ra, sau đó rút vài tờ tiền ra ngoài: “Hai người cầm đỡ bấy nhiêu đi, tôi sẽ đưa số tiền còn lại sau.”
Mặc dù Lộ Bái không kiểm soát chi tiêu của cô nhưng cô xài đồng nào cũng không qua được mắt ông ta, bởi vì hai người sử dụng thẻ gia đình, bất cứ khoản chi tiêu nào của cô đều được gửi tin nhắn báo về điện thoại cho ông ta.
Sau đó Lộ An Thuần bắt đầu sử dụng tiền mặt.
Dù là học bổng hay nạp tiền vào phiếu cơm của học sinh… Cô đều nghĩ hết cách đổi thành tiền mặt.
Chúc Cảm Quả không quan tâm tới số tiền trong tay cô mà nhìn chằm chằm vào ví tiền màu hồng in hoa trong tay cô.
Hàng Hermes, một chiếc ví trị giá hơn cả trăm nghìn tệ!
Mẹ nó giàu thật đấy!
Lộ An Thuần đếm số tiền mặt trong tay: “Tôi chỉ có mấy trăm thôi, vẫn chưa đủ, tôi sẽ nghĩ cách gom góp cho đủ số còn lại rồi đưa cho hai người sau nhé.”
Cô đưa tiền tới, Chúc Cảm Quả do dự không dám nhận, chỉ đành liếc mắt sang Ngụy Phong.
Anh mở miệng đồng ý thì cậu ấy mới dám nhận số tiền đó.
Lộ An Thuần đưa tiền đến gần họ hơn: “Cảm ơn hai người vì đã giúp đỡ trong buổi tiệc của tôi, hai người vất vả cả đêm mà không được nghỉ ngơi, cuối cùng còn cụt hứng bỏ về khiến tôi rất áy náy.”
Vừa nhã nhặn, lịch sự lại không mất giáo dưỡng, dù cô đền bù tiền lương cho họ theo cách này thì vẫn