Buổi tối, Lộ An Thuần và bạn bè của cô đã đi ăn những món ăn được chế biến kỳ công tại nhà hàng sao Michelin.
Sau khi dùng bữa xong, bạn bè hẹn nhau đến quán bar chơi nhưng Lộ An Thuần vẫn chưa kịp sắp xếp hành lý, cô chỉ có thể nói rằng mình rất mệt, muốn về nhà nghỉ ngơi.
Mọi người cũng không sốt ruột, dù sao kỳ nghỉ lễ Quốc khánh còn dài, hơn nữa mùng hai là sinh nhật của Lưu Nguyệt Sa, sau này vẫn còn thời gian tụ tập, cho nên cả nhóm ăn tối xong bèn chia tay.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong bữa tiệc, Lộ An Thuần gửi cho Ngụy Phong một tin nhắn, hỏi anh đã đến khách sạn chưa.
Anh không hồi âm lại.
Trong lòng cô lo lắng không thôi, sau đó cô lại gọi đến đồng hồ dành cho trẻ em của Ngụy Nhiên.
“Chị.” Giọng nói non nớt của Ngụy Nhiên truyền đến, xen lẫn trong đó là âm thanh ồn ào phía sau.
“Anh trai em không trả lời tin nhắn của chị.”
"Anh ấy để điện thoại ở khách sạn sạc pin rồi."
Nghe vậy, Lộ An Thuần mới yên tâm: "Bọn em đang ở bên ngoài sao?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Vâng ạ, bọn em đang ăn lẩu ngoài vỉa hè."
"Ăn lẩu?"
“Đúng vậy ạ, anh trai em và anh Trư Can đều không quen ăn đồ ăn phương bắc nên đã lùng sục khắp nơi tìm quán lẩu. Anh trai em đứng trước cửa hàng ngửi mùi rồi nói không phải hàng chính thống, phải tìm thêm mấy hàng nữa. Sau đó cuối cùng bọn em cũng tìm thấy một nơi có hương vị chuẩn.”
Khóe miệng Lộ An Thuần không khỏi nhếch lên: “Anh trai em thật sự rất khó chiều.”
“Còn không phải thế sao, anh ấy vừa xuống máy bay đã kiểu chỗ này có gì đó không ổn, chỗ kia có gì đó không ổn, không thì là không khí quá khô, hoặc là gió làm anh ấy đau mắt.” Ngụy Nhiên phàn nàn với Lộ An Thuần: “Em thấy nơi này rất tốt mà, em vừa nhìn thấy Vạn Lý Trường Thành khi đang ở trên xe taxi nữa đó!"
"Sau này chị dẫn em đến tham quan Tử Cấm Thành nhé."
“Vâng ạ. À chị ơi, bây giờ chị có muốn qua đây ăn lẩu không ạ, bọn em vừa mới bắt đầu thôi, còn chưa động đũa.”
Lộ An Thuần đáp lại không chút do dự: "Tới chứ, bọn em đang ở đâu thế?"
“Bọn em đang ở… Ơ, em cũng không biết chỗ này là chỗ nào nữa, cửa hàng này tên là quán lẩu chị Hồng đó chị.”
Lời còn chưa dứt, giọng nói trầm ấm cuốn hút của Ngụy Phong bỗng truyền đến: “Cho tôi địa chỉ, tôi đến đón cậu.”
Lộ An Thuần định nói không cần phiền đến anh nhưng khi cô cúi đầu và nhìn thấy chiếc vali lớn bên cạnh, cô bèn nói: "Tôi đang ở bên cạnh cầu Cảnh Thái, trước hiệu sách Tân Hoa."
Một lúc sau, anh mới trả lời: "Để tôi tìm, gần chỗ này lắm. Tôi không cầm điện thoại theo nên cậu cứ đứng trước cửa hiệu sách đừng có chạy lung tung đâu đấy.”
“Được, tôi đợi cậu.”
Lộ An Thuần cúp điện thoại, đứng ở bậc thang trước cửa hiệu sách, kiên nhẫn chờ đợi.
Cô chẳng yếu đuối đến mức ấy, tự bắt taxi cũng không phải là điều không thể nhưng trong thâm tâm Lộ An Thuần, cô rất sẵn lòng để Ngụy Phong chăm sóc.
Cô biết như thế là không đúng nhưng cô không thể kiểm soát được bản thân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mười lăm phút sau, Ngụy Phong xuống xe, anh đã nhìn thấy hàng chữ lớn trên biển hiệu của hiệu sách Tân Hoa từ xa nhưng lại không thấy bóng dáng của Lộ An Thuần ở cửa.
Anh nhíu mày nhìn xung quanh, dòng người tấp nập hối hả, anh đột nhiên không biết phải tìm cô ở đâu.
Anh biết cô không phải người nghe lời như vậy.
Anh bước đến mép cầu thang, lười biếng ngồi xuống và lấy trong túi ra một điếu thuốc.
Cạch một tiếng, vừa mới bật lửa lên thì Lộ An Thuần đã vội vã bước ra từ cửa hiệu sách, mũi chân cô gõ nhẹ vào lưng anh: “Ai bảo cậu ngồi đây hút thuốc, d
mau dập đi.”
Ngụy Phong cắn mẩu thuốc lá chưa cháy, ngẩng đầu nhìn cô.
Cô kẹp một chiếc kẹp tóc bằng pha lê sáng lấp lánh trên đầu, có lẽ đó là món quà của một người bạn, ánh đèn làm khuôn mặt cô ửng hồng, đôi mắt đen láy ướt át sáng trong như chú nai con trong rừng vào sáng sớm.
Cô lại xinh đẹp rồi.
Mới tách ra có mấy tiếng đồng hồ, Ngụy Phong không ngờ rằng mình lại nghĩ đến cô nhiều như vậy!
Nghĩ đến mức lo được lo mất, nóng lòng muốn gặp cô đầu tiên.
“Cậu đi đâu thế.” Trong giọng nói của anh có hơi tức giận: “Tôi đã bảo cậu chờ ở cửa mà.”
"Tôi nghĩ cậu chạy tới đây sẽ mất một lúc lâu, cho nên mới vào hiệu sách mua mấy quyển sách ngoại khóa cho bạn học nhỏ ấy mà."
Ngụy Phong đón lấy chiếc túi màu trắng nặng trịch trong tay cô, anh thò tay vào trong lật xem thử, bộ ba cuốn [Tam Thể] và một vài cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng khác, cầm lên rất nặng.
“Em ấy có một chiếc máy học, khi đọc sách đều dùng đến nó.”
“Màn hình máy học không tốt cho mắt, đọc sách vật lý vẫn tốt hơn.”
“Hiệu sách bán giá gốc, mua trên mạng rẻ hơn nhiều.”
“Không sao đâu.” Lộ An Thuần thản nhiên nói: “Chẳng phải tôi vừa mới đứng trước hiệu sách nhưng vẫn không đợi được cậu đến sao.”
Một tay cầm sách, tay kia xách vali, Ngụy Phong đón một chiếc taxi bên đường, hai người ngồi lên xe cùng nhau.
Lộ An Thuần ngồi ở dãy ghế sau, vốn tưởng rằng Ngụy Phong sẽ ngồi ở vị trí phó lái, không ngờ rằng anh cũng theo cô ngồi vào ghế bên cạnh, một mình chiếm hai ghế như lẽ đương nhiên.
“Cậu lên phía trước ngồi đi.”
“Cậu thấy chật à?”
“Đúng vậy.”
Anh lại cố ý xích vào gần cô: “Vậy cậu cố chịu đi.”
Lộ An Thuần vươn tay đánh vào đùi anh, Ngụy Phong nắm lấy tay cô: "Thử đánh lần nữa xem, ông đây cho cậu ngồi lên người bây giờ."
“…”
Lưu manh!
Trên đường đi, Ngụy Phong buồn chán giở những cuốn sách mà Lộ An Thuần đã mua cho Ngụy Nhiên nhưng lại không hề đọc nó, anh thản nhiên hỏi: "Trong đám người vừa rồi, có ai là người cậu thích không?"
“Không có! Đó đều là bạn của tôi.”
“Thế người thích cậu thì sao?”
“Cũng không có nốt, tôi đã nói chỉ là bạn bè rồi mà, cậu còn hỏi nữa.”
“Có hai cậu bạn trông cũng đẹp trai, trắng trẻo sạch sẽ."
Lộ An Thuần không cảm thấy phiền mà liên tục lặp lại: "Bạn bè, bạn bè! Bọn tôi chỉ là bạn bè!"
“Cậu giải thích làm gì chứ, tôi có quan tâm đâu.”
“…”
Cô thở phì phò lườm anh, cố gắng kìm lại ham muốn muốn đấm anh.
Cái tên này... Miệng lưỡi thật đáng ghét.
Anh lấy tấm bookmark được tặng kèm trong cuốn sách ra, nhìn xuống bookmark có chứa danh ngôn trong cuốn Tam Thể: Hãy tô điểm thời gian bằng cuộc sống, chứ đừng để cuộc sống lãng phí trong thời gian.
Lộ An Thuần đột nhiên hỏi: "Ngụy Phong, sao vừa rồi ở sân bay cậu không nói lời nào mà đã rời đi thế?”
Ngụy Phong véo mép bookmark, liên tục cào vào lòng bàn tay, đôi mắt đen trầm xuống: "Tôi không muốn làm quen với bạn của cậu."
“Cậu xem, ngay cả bạn bè của tôi mà cậu cũng không dám làm quen, thế mà còn đòi danh phận.”
“Không phải không dám mà là không muốn.”
“Mạnh miệng.” Lộ An Thuần chỉ nhìn qua nhưng đã thấu tâm tư đang cố gắng che đậy của chàng trai: “Là cậu không dám, người nhát gan không xứng có được danh phận.”
“Làm gì có ai mà không nhát gan.” Ngụy Phong liếc nhìn khuôn mặt mềm mại của cô: “Nếu tôi lấy hết can đảm, vậy cậu có cho tôi nổi danh phận đó không?"
“…”
Chỉ một câu nói đã khiến cô không thể phản bác.
Cô không cho được.
Cả hai đều là người nhát gan.
Ngụy Phong cẩn thận đặt lại bookmark vào trang sách, anh đưa tay muốn chạm vào mu bàn tay cô nhưng bàn tay do dự vài giây giữa không trung rồi thu lại, anh siết chặt thành nắm đấm, sau đó giấu nó sau lưng.
…
Tiệm lẩu đông nghịt khách, tình hình buôn bán rất tốt, hương thơm ngào ngạt.
Ngụy Phong nói đi lấy đĩa trộn dầu cho Lộ An Thuần, cậu học sinh tiểu học đi theo anh suốt quãng đường, thấy anh chen vào bếp sau rửa sạch bát đũa cho Lộ An Thuần rồi mới đi đến khu vực đựng đĩa dầu.
Cậu nhóc ghé sát vào Lộ An Thuần: “Chị ơi, nếu chị với anh trai em ở bên cạnh nhau, nhất định chị sẽ cực kỳ hạnh phúc.”
Lộ An Thuần gắp cho cậu nhóc một quả trứng cút: "Làm sao em biết?"
“À thì… Chỉ là em biết thôi.”
Ngụy Phong đưa đĩa dầu và đũa cho cô, đồng thời lấy đũa cũ ra khỏi tay cô: "Dùng đôi này đi."
“Ừm.” Lộ An Thuần không nghĩ nhiều, cô cầm lấy đôi đũa, gắp cho mình một miếng dạ dày bò cay. Cô cúi đầu ăn, vị cay khiến khuôn mặt trắng nõn của cô nhất thời đỏ lên nhưng cái cảm giác này cũng rất đã.
Ngụy Phong mở lon Sprite bằng một tay và đưa nó cho cô.
Nhìn thấy Lộ An Thuần ăn ngon lành như vậy, Chúc Cảm Quả tò mò hỏi: "Không phải cậu đã đi ăn một bữa thịnh soạn với bạn bè rồi sao, cậu vẫn chưa no hả? Đến chỗ bọn tôi còn ăn thêm bữa thứ hai nữa.”
“Tôi với bọn họ đi ăn đồ ăn Pháp. Nhà hàng sao Michelin đó chuyên phục vụ các món ăn được trang trí đẹp mắt, trên những chiếc đĩa siêu to khổng lồ chỉ có một chút đồ ăn thôi.” Lộ An Thuần cười, ngón trỏ và ngón cái thi nhau miêu tả: “Một tí tị như thế, không đủ nhét kẽ răng.”
“Sợ cái gì, cậu cũng không thiếu tiền, muốn đặt bao nhiêu mà chả được."
“Anh Trư Can.” Ngụy Nhiên cắt ngang lời cậu ấy: “Đó là phong cách của ẩm thực Pháp, sao có thể giống với người suốt ngày ăn mì tôm chua cay như anh, ăn no đến nỗi bụng sắp nổ tung luôn.”
“Thằng quỷ con này đã bắt đầu biết nói đỡ hộ rồi đấy, biết nhiều như thế cũng chỉ có thể đi ăn lẩu với anh của em mà thôi .”
Lộ An Thuần cười nói: "Ăn lẩu ngon hơn, ngồi quây quần với bạn bè nói chuyện rôm rả, vui hơn nhiều."
“Đúng vậy!” Ngụy Nhiên dùng sức gật đầu: “Không gì bằng ăn lẩu, đỉnh của chóp!”
Chúc Cảm Quả trừng mắt nhìn Lộ An Thuần: "Cô tiểu thư ơi, cậu càng ngày càng giống chúng tôi rồi đấy."
“Giống như thế nào cơ?”
"Thì là... giống chúng tôi thôi. Tuy cậu vẫn là con gái nhà giàu nhưng cậu khác với những cậu ấm cô chiêu đó, tôi và anh Phong... Trước đây chúng tôi chưa từng chơi với những người như thế bao giờ, không biết sao nhưng vì cậu, tôi đã biết được một vài người trong số họ."
Lộ An Thuần cười cười: "Đó là bởi vì cậu có thành kiến với chúng tôi, hãy nhìn Nặc Nặc và một số bạn bè khác của tôi ấy, họ đều rất tốt."
"Dù sao thì anh Trư Can này cũng đã coi cậu là bạn rồi.” Chúc Cảm Quả nâng ly bia lên, đưa tới trước mặt Lộ An Thuần: “Tôi kính cậu.”
Lộ