Tối muộn, Ngụy Phong tiễn Lộ An Thuần về nhà.
Lúc quay trở lại khách sạn thì trời đã khuya, anh rửa mặt xong đang định đi ngủ nhưng vừa nằm xuống thì lại cảm giác có cái gì cứng cứng cấn sau lưng rất khó chịu.
Anh đưa tay sờ thử thì sờ thấy một cái mặt dây chuyền nắp bật bằng bạc hình trái tim.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cái gì đây nhỉ?
Ngụy Phong bật đèn tường lên, anh nương theo ánh đèn ấm áp ngắm nghía chiếc mặt dây chuyền nắp bật.
Đây là đồ trang sức mà Lộ An Thuần luôn mang trên người, anh vẫn thường thấy sợi dây chuyền lấp lánh ánh bạc trên chiếc cổ trắng nõn của cô, mặt trên của chiếc mặt dây chuyền nắp bật này đã bị hở ra, có lẽ là không may bị rơi ra trong lúc hai người nô đùa ban nãy.
Ngụy Phong hôn lên mặt dây chuyền theo bản năng, sau đó đặt nó lên tủ đầu giường, định lần sau gặp nhau sẽ đưa cho cô.
Anh nằm xuống nhắm mắt ngủ nhưng lăn qua lộn lại mấy lần vẫn chưa ngủ được, thế là lại ngồi dậy cầm lấy chiếc mặt dây chuyền nắp bật lên.
Anh ấn mở nắp ra, nhìn thấy bức ảnh ở bên trong.
Một mặt là một người phụ nữ tao nhã xinh đẹp với nụ cười dịu dàng hiền lành. Vẻ ngoài xinh đẹp trầm tĩnh có đôi nét giống Lộ An Thuần, đặc biệt là đôi mắt hạnh trong veo kia khiến người ta chỉ liếc nhìn một cái cũng sẽ khắc sâu ấn tượng, khó mà quên được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ở một mặt khác của khung ảnh lại là hình ảnh một đứa bé sơ sinh, nhìn vẻ ngoài thì không nhìn ra được là bé trai hay bé gái nhưng nhìn bộ đồ màu xanh sẫm trên người... Chắc đây là một bé trai.
Ngụy Phong đoán có lẽ đứa bé sơ sinh này là em trai của Lộ An Thuần, bởi lẽ chỉ có con cái ruột thịt thì mới có thể đặt bên cạnh ảnh của mẹ và được cô mang theo bên người như thế.
Cô còn có một người em trai à, sao từ trước tới giờ anh chưa bao giờ nghe cô nhắc tới.
Ngụy Phong cũng không nghĩ ngợi nhiều, đặt mặt dây chuyền nắp bật vào trong ba lô.
Sáng sớm hôm sau, Ngụy Phong đánh răng rửa mặt xong đi xuống tầng ăn bữa sáng rồi gọi xe đi tới địa điểm thi.
Chúc Cảm Quả nói với Ngụy Phong là vừa sáng ra Lộ An Thuần đã tới đón Ngụy Nhiên đi rồi.
"Trời còn chưa sáng hẳn thì đã tới rồi, bảo là dẫn thằng quỷ con kia đi ngắm biển, cậu nói xem chỗ nào ở đây có biển chứ."
Ngụy Phong đưa mắt nhìn những tòa nhà chọc trời bên ngoài cửa sổ, dửng dưng đáp: "Thập Sát Hải* à."
*Thập Sát Hải: một khu danh lam thắng cảnh ở nội thành Bắc Kinh
"Ồ cũng có thể lắm, nhưng mà tôi nói thật, cậu không cảm thấy cô tiểu thư này hơi bị nhiệt tình thái quá với em trai cậu sao?"
Chúc Cảm Quả ngồi trên ghế phụ lái quay đầu lại, nói với Ngụy Phong cứ như thật: "Trước kia tôi còn chưa có cảm giác lắm nhưng lần này tôi nhìn thấy tận mắt, cậu ta thương thằng bé cứ như con trai ruột của mình ấy, cậu nói xem em trai cậu... Có đáng yêu tới mức đó không?"
Ngụy Phong móc quyển sách Ngân hàng câu hỏi ôn thi ra khỏi cặp, thờ ơ ngáp một cái rồi nói: "Đáng yêu thì cũng có đôi chút nhưng mà không nhiều."
"Tối qua chơi đấu địa chủ cậu không xem thôi, cậu ta ôm thằng quỷ con kia từ đầu tới cuối, tôi nhìn mà cũng phải phát ghen. Em trai cậu cũng đâu phải là nhỏ nhắn gì nữa, sắp lên tiểu học tới nơi rồi, cũng choai choai rồi đấy chứ. Cậu chẳng biết mặt em trai cậu lúc đó thế nào đâu, đỏ như gấc ấy, ngoài mẹ ruột ra thì làm gì còn cô gái nào thích thằng bé như thế."
Ngụy Phong nhướng mày, nhìn cậu ấy với ánh mắt hoang đường: "Cô ấy mới có mười bảy thôi."
"Cậu xem phim "Tội ác tiềm ẩn*" chưa, chẳng phải con bé trong phim kia cũng đã ba mươi bốn mươi tuổi rồi sao, thế nhưng nhìn bề ngoài có nhìn ra được đâu, trông vẫn chỉ là một cô bé con nhưng bên trong lại quá biến thái, quyến rũ nam chính thôi đã đành lại còn châm lửa thiêu cháy cả gia đình đã nuôi dưỡng mình nữa, đáng sợ quá đi mất!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
*Tội ác tiềm ẩn (Orphan) là một bộ phim kinh dị tâm lý năm 2009 xoay quanh câu chuyện một cặp vợ chồng sau khi mất con do thai chết lưu đã quyết định nhận nuôi một cô bé chín tuổi có thân thế bí ẩn.
Ngụy Phong thấy cậu ấy càng nói càng lạc đề thì dứt khoát không nói gì nữa, cũng không nghĩ ngợi gì nhiều.
Trong phòng thi, Ngụy Phong làm xong bài thi bèn nhàm chán xoay xoay bút.
Có lẽ là do những đề vật lý hóc búa này đã kích thích đầu óc anh cho nên chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào anh lại chợt nghĩ tới cảnh tượng ngày đầu tiên cô gái ấy tới cửa hàng điện thoại.
Rõ ràng cô gái ấy tới vì Ngụy Nhiên nhưng sau khi bị anh bắt gặp thì lại bịa đặt bảo thích anh, muốn tỏ tình...
Miệng lưỡi dối trá.
Trước đó cũng có không ít cô gái theo đuổi anh cũng tới nhà nhưng phần lớn họ cũng chỉ lịch sự mỉm cười với Ngụy Nhiên mà thôi, thằng bé cũng không phải là kiểu quá mức đáng yêu nên cũng không được mấy chị gái yêu thích lắm.
Đầu óc Ngụy Phong nhanh chóng hồi tưởng lại vô số hình ảnh Lộ An Thuần và Ngụy Nhiên thân thiết với nhau, mà tất cả những hình ảnh hồi ức này cuối cùng đều rơi xuống mặt dây chuyền nắp bật mà cô làm rơi tối qua.
Dường như có một dòng điện đánh trúng người, anh đột nhiên đứng bật dậy, bài thi cũng bị anh vò nhăn lại.
Thầy giám thị nhìn thấy vậy thì vội vàng hỏi: "Này em kia, có chuyện gì thế?"
"Em làm xong rồi, cho em nộp bài ạ."
Ngụy Phong đặt bài thi lên bục giảng rồi xách ba lô sải bước dài đi ra khỏi phòng thi.
Thầy giám thị chưa thấy có ai mới làm bài chưa đầy bốn mươi phút đã nộp bài nên cho rằng anh không giải được mấy đề vật lý này, thế nhưng khi ông ấy bước tới chỗ bục giảng liếc nhìn bài thi một lượt thì lại phát hiện ra bài làm dày đặc các công thức tính toán.
Ngay cả câu hỏi thí nghiệm mạch điện cuối cùng khiến tất cả mọi người đau đầu nhức óc cũng đã được anh tính toán tỉ mỉ chi tiết ra đáp án.
Thầy giám thị đẩy mắt kính, nhìn vào chỗ trống giữa phòng thi với ánh mắt khó tin.
Đây là thiên tài gì thế này!
...
Ngụy Nhiên đi chơi với Lộ An Thuần tới tám giờ tối mới về, Ngụy Phong vẫn không gọi điện thoại cho cậu nhóc khiến trong lòng cậu cứ cảm giác thiếu thiếu.
Lúc ngồi xe trở về, cậu nhóc thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ thông minh trên tay, cứ lo bị lỡ cuộc gọi của anh trai.
"Chị ơi vẫn chưa tới nơi sao, muộn lắm rồi ạ."
"Sắp tới rồi."
"Anh trai em vẫn chưa gọi điện thoại cho em luôn."
Lộ An Thuần đội cái mũ lưỡi trai mới mua cho cậu nhóc, cô cười nói: "Anh trai em không tìm em chẳng phải là rất tốt sao, em lại còn mong anh ấy quản em à."
"Dạ thì... Mặc dù bình thường cứ thấy bị anh ấy quản không tự do thoải mái tí nào nhưng nếu anh trai em thật sự không quản em nữa, lâu như thế mà cũng không gọi điện hỏi em đang ở đâu thì em cứ thấy không ổn."
Ngụy Nhiên thở dài: "Bà mất rồi, nếu anh ấy không quản em thì cũng chẳng có ai quản em nữa, như vậy em sẽ biến thành một đứa bé đáng thương."
Lộ An Thuần nắm vai Ngụy Nhiên nhẹ nhàng xoa xoa.
Cô biết với hoàn cảnh như Ngụy Nhiên và Ngụy Phong thì sẽ ỷ lại vào gia đình hơn rất nhiều so với tưởng tượng của cô, nhà là nơi mà cô gắng hết sức để trốn thoát nhưng ngược lại nhà cũng chính là nguồn hơi ấm mà hai anh em họ khát vọng nhất.
"Sao anh trai em lại có thể không quản em được chứ." Cô an ủi cậu nhóc: "Anh em ấy à, chắc chắn là cả ngày nay đều đang bận làm bài thi nên mới không để ý tới em được."
"Nhưng bây giờ đã tám giờ rồi mà, anh ấy không thể bận thi cả buổi tối luôn được, sao thi xong rồi mà không gọi điện thoại cho em chứ? Thế này khác thường quá!"
"Anh Trư Can của em đã nói cho anh trai em biết là chị dẫn em đi chơi mà."
Ngụy Nhiên rầu rĩ đáp: "Chúng ta đi biển xa như thế mà không dẫn anh ấy theo nên chắc chắn là anh ấy giận rồi."
"Không cần sợ, lát nữa về chị sẽ đi dỗ anh ấy, thế là anh ấy sẽ không giận nữa."
"Dạ, vậy em cũng phải dỗ anh ấy, tặng quà cho anh ấy nữa."
Hơn tám giờ bốn mươi Lộ An Thuần mới đưa cậu nhóc Ngụy Nhiên về tới khách sạn.
Bình thường Ngụy Nhiên hay cãi anh trai thế thôi chứ hai anh em xa nhau hơi lâu một tí là cậu nhóc lại dính chặt lấy anh mình, vừa ra khỏi thang máy đã chạy thẳng tới phòng của Ngụy Phong.
Cậu thật sự rất sợ anh trai tức giận.
"Anh ơi em về rồi đây!" Ngụy Nhiên ấn chuông cửa: "Em mang quà về cho anh này! Vỏ sò và ốc biển em đi biển nhặt được đó."
Ngụy Phong mở cửa, Lộ An Thuần đứng nhìn anh từ xa.
Cậu thiếu niên mặc quần đen áo đen đứng ở cạnh cửa, thái độ lạnh lùng, ánh đèn trên đầu phủ thêm một lớp ánh sáng nhạt trên sườn mặt gầy gầy của anh.
Lúc anh không cười trông vô cùng lạnh lùng, ánh mắt sắc bén như có thể cứa người ta thành vô vàn mảnh vụn.
Đâu chỉ Ngụy Nhiên, đến cả Lộ An Thuần cũng bắt đầu thấy run run trong ngực, cô thấp thỏm bước tới: "Ngụy Phong, bọn tôi về rồi, xin lỗi cậu nhé, đi chơi về muộn quá."
"Vào đi."
Ngụy Phong mở cửa phòng ra, Ngụy Nhiên đang định đi vào thì anh đột nhiên đè đầu cậu nhóc lại đẩy ra bên ngoài: "Em về phòng của mình đi, Lộ An Thuần vào đây."
Ngụy Nhiên thấy vẻ mặt anh trai mình lạnh lùng như thế thì cũng biết có chuyện không ổn rồi.
Anh luôn giấu giếm rất kĩ cảm xúc của mình, từ trước tới giờ chưa bao giờ nóng nảy hung dữ, thế nhưng anh càng bình tĩnh thì lại càng chứng tỏ chuyện này có gì đó không đúng.
Lần gần nhất anh nói chuyện với giọng điệu như thế này là lúc bà qua đời.
"Anh ơi!" Ngụy Nhiên lập tức khóc toáng lên, cậu nhóc níu chặt vạt áo anh trai rồi luôn mồm xin lỗi: "Em xin lỗi, em không nên về nhà muộn như thế, anh đừng có giận mà."
Lộ An Thuần thấy hôm nay cậu nhóc vui thấy rõ thế mà về tới nhà lại bị anh trai làm cho khóc òa lên thì bất mãn lên tiếng: "Tôi gửi tin nhắn cho cậu rồi mà, cậu đâu có trả lời tôi, gọi điện thoại cậu cũng không nghe, kể cả có đúng lúc đang làm bài thi thì thi xong rồi cậu cũng nên nhắn lại cho tôi chứ, bây giờ lại còn thế này..."
Ngụy Phong nâng cằm lên, ánh mắt lạnh lẽo liếc qua người cô: "Ông đây có nói gì sao?"
"Cậu không nói gì nhưng dọa cho em trai cậu khóc rồi đó." Lộ An Thuần móc khăn giấy ra lau nước mắt cho cậu bạn nhỏ đang sợ hãi.
"Nó là em trai tôi, tôi dạy dỗ nó thế nào là chuyện của tôi, không dính dáng gì tới người ngoài." Câu nói này vạch ranh giới rõ ràng với Lộ An Thuần, thẳng thừng, lạnh lùng, không hề nể tình.
Lộ An Thuần thật sự không ngờ được rằng cô đưa Ngụy Nhiên đi chơi một ngày mà Ngụy Phong sẽ giận tới mức này.
"Cậu nói tôi là người ngoài?"
Ánh mắt anh lộ ra đôi chút châm chọc: "Thế cậu nghĩ sao?"
Chúc Cảm Quả nghe được tiếng nói chuyện thì đi ra từ căn phòng bên cạnh, cậu ấy kéo cậu nhóc Ngụy Nhiên đang khóc lóc sướt mướt tới cạnh mình: "Nhóc con à, chẳng phải do anh trai em lo lắng cho em quá thôi sao, đã muộn thế này rồi còn chưa về, lại ở nơi lạ nước lạ cái nữa."
"Nhưng mà... Em đi với chị..." Ngụy Nhiên lau nước mắt, cảm giác vô cùng tủi thân: "Tối hôm qua em đã nói với anh ấy rồi, anh ấy cũng đồng ý rồi."
Chúc Cảm Quả cũng thật sự không hiểu ra làm sao, hôm nay tên này vào phòng thi còn chưa đầy bốn mươi phút đã đi ra trong khi thời gian làm bài thi bình thường là hai tiếng. Khi ấy Chúc Cảm Quả đang ngồi ăn canh thịt dê với bánh nướng ở trong quán nhỏ ven đường, còn chưa kịp ăn xong thì đã thấy anh mặt mũi hằm hằm đi ra, im lìm quay trở về khách sạn nhốt mình trong phòng cả ngày.
Cậu ấy còn tưởng rằng anh thi trượt nên mới bực bội như thế, không ngờ buổi tối lại còn mượn cớ phát điên với em trai.
Mấu chốt là... Mượn cớ trút giận với Ngụy Nhiên thì đã đành, đằng này Lộ An Thuần cũng đâu có chọc tức gì anh đâu.
Cậu ấy khuyên nhủ: "Anh Phong, đây cũng chỉ là một cuộc thi vật lý thôi mà, cũng đâu phải là thi đại học đâu, trượt thì trượt thôi, cần gì phải tức giận với người khác thế chứ."
Lộ An Thuần nghe vậy thì lo lắng nhìn Ngụy Phong: "Cậu thi không tốt à? Đề khó lắm sao? Không sao đâu, cậu mà cũng thấy khó thì chắc chắn là những người khác cũng không làm được, vẫn còn cơ hội mà."
Giọng cô dịu dàng ân cần, trong đôi mắt trong veo lấp lánh kia dường như cũng chỉ chứa mỗi anh.
Ngụy Phong lại cảm thấy rất nực cười: "Cô tiểu thư à, mẹ nó chứ cậu giả tạo vừa thôi."
"..."
Ngụy Nhiên tức giận, đưa tay lau nước mắt nước mũi: "Anh có thể nói em nhưng không được nói chị gái