Tuyết Liên tỉnh dậy, đầu đau kinh khủng, cô xin thề là lần sau sẽ không uống nhiều như thế nữa. Cô bước xuống giường, phát hiện sàn nhà hôm nay mọi chỗ đều được trải thảm kĩ càng. Cô ngó xung quanh không thấy Giản Tử Hạo đâu, liền tự mình đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân. Tuyết Liên đi xuống nhà thấy Giản Tử Hạo đang ở bàn ăn, thấy cô xuống anh vội cất tờ báo đi.
- Bảo bối, em dậy rồi sao? Sao em không ngủ thêm một lát nữa đi.
Tuyết Liên thấy anh ta có gì mờ ám, cô đi đến kéo ghế ngồi xuống.
- Đưa em xem cái kia. Cô chỉ vô tờ báo anh đang để ở dưới.
Giản Tử Hạo cười :Hi, bảo bối, không phải tối qua anh cho em xem rồi sao? Mới sáng sớm xem cái này không hay đâu.
- Anh bị điên sao? Cái tờ báo, đưa cho em. Tuyết Liên giận dữ nói.
Giản Tử Hạo cau mày, người phụ nữ này bình thường đã hung dữ, nay lại mang thai, có phải hay không sẽ như người ta nói sư tử Hà Đông?
- Không có gì đâu, không có gì đáng xem cả, em mau ăn sáng đi. Giản Tử Hạo nói.
Tuyết Liên đi đến giật lại tờ báo trong tay anh, vì không phòng bị nên Giản Tử Hạo đã để tuột mất. Tuyết Liên lườm anh rồi mở tờ báo ra xem.
Cái khỉ gì thế này? Cái tựa đề thật chói mắt Trai tài gái sắc sánh đôi bên nhau, lễ đính hôn tổng giám đốc ES cùng tiểu thư Trịnh gia. Tuyết Liên cười lạnh.
- Tên Trần Gia Kiệt này bị điên rồi sao? Anh ta có biết đến cảm nhận của Tiểu Khiết nữa không?
Giản Tử Hạo đứng dậy, bóp nhẹ vai cô :Bảo bối, em đừng nóng, hiện tại chúng ta đã có bảo bảo, em phải giữ gìn sức khỏe, không nên kích động.
- Cái gì? Anh...anh vừa mới nói cái gì? Tuyết Liên ngạc nhiên hỏi.
Giản Tử Hạo kéo ghế ra, đưa cô ngồi xuống :Em đã mang thai rồi, chưa được hai tháng, không nên tức giận.
- Giản Tử Hạo, có phải là anh giở trò không? Tôi uống thuốc tránh thai cơ mà.
Giản Tử Hạo cười hì hì rồi bóp vai cô :Anh không làm gì cả, thật đấy.
- Giản Tử Hạo, chắc chắn là anh. Cô nắm lấy tóc anh.
Giản Tử Hạo đau đớn la hét :A...bảo bối, bình tĩnh, đừng giận, đừng giận.
Tuyết Liên thả anh ta ra :Chuyện này tôi sẽ nói sau, bây giờ chuyện quan trọng là chuyện của Trần tổng và con đàn bà kia.
Tiểu Khiết tỉnh dậy trời đã gần trưa, chết, cô muộn giờ làm rồi. Cô nhanh chóng xuống giường thay quần áo rồi ra ngoài bắt xe buýt, trên đường đi cô nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại chỉ để đợi anh gọi đến, nhưng kết quả lại khác.
Tít..tít..tít.. Là Tuyết Liên gọi đến cho cô :Alo, Tiểu Khiết cậu đang ở đâu vậy?
- Mình đang trên đường đi làm, sao hả? Giờ nghỉ làm rồi liền gọi điện đến khiêu khích mình sao?
Tuyết Liên cau mày, nếu cô đang trên đường đi làm thì việc nhìn nhìn thấy tin tức đó là sớm muộn, không kịp nữa rồi.
- Tiểu Khiết, có chuyện gì cậu cũng phải bình tĩnh nhé.
Tiểu Khiết mỉm cười, cô bạn này của cô hôm nay ăn trúng thứ gì rồi sao? Chợt cô nhìn ra ngoài cửa sổ, chiếc tivi đặt trước trung tâm thương mại đang chạy tin tức động trời ấy, tuy xe buýt đi nhanh nhưng cô vẫn kịp đọc được dòng chữ và tấm hình trên đó, tuy đó chỉ là hai ảnh khác nhau ghép lại nhưng hai người ở trên đó thật xứng đôi, công chúa cùng hoàng tử là chuyện hiển nhiên từ trước đến nay.
- Tiểu Khiết, cậu nghe mình nói gì không?
Tiểu Khiết cảm thấy như tâm trạng chìm dần vào một mảng tối đen, cô nhẹ giọng :Mình không sao, mình sắp xuống xe rồi, tắt máy nhé.
Ở một nơi khác, tại Paris Trần