Hôm đó, Di Di thu dọn đồ đạc đến rất muộn. Lúc tắm rửa, cô phát hiện không hiểu sao đuôi mình lại xuất hiện.
Cô nhớ lại một ngày vừa yên bình vừa đáng sợ, có lẽ là quá mệt, còn ở cùng sói mấy phút nữa nên cơ thể biến về nguyên hình theo bản năng.
May mà hôm sau cô khôi phục lại bình thường được, Di Di tiếp tục vui vẻ đi lam.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau đó ba ngày liên tiếp, cô đều không gặp Chiếu Dã, Di Di vui vẻ, tự do, ngày nào cũng ngủ rất ngon.
Đến ngày thứ tư, Di Di gặp một người hàng xóm khác.
Cô đang làm bánh kem khách hàng đặt trước ở trong cửa hàng, em gái thu ngân Tiểu Khả đột nhiên chạy vào nói bên ngoài có người tìm cô.
Mắt Tiểu Khả sáng lên, nụ cười hóng chuyện hiện ra trên mặt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Di Di không nghĩ ra ai đến tìm ai cả.
Bởi vì kiểu người như họ có thân phận đặc biệt nên Di Di rất ít khi giao lưu thân thiết với loài người.
Phải biết, từng có một con dê ngây thơ nói thân phận của mình với loài người. Sau đó nó bị nộp cho nhà nước. Từ đó, nó trở thành đối tượng nghiên cứu của các nhà khoa học, ở trong phòng thí nghiệm cả ngày, không ra ngoài được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Di Di không hiểu, loài người cũng tiến hóa từ loài vượn, tại sao lại bất ngờ khi loài động vật khác cũng biết thành “loài người” chứ.
Di Di thầm thở dài, cô rửa tay rồi đi ra ngoài.
“Di Di, chị ở đây thật sao?”
Người nói là một chàng thiếu niên trong sáng, Di Di nhớ ra cậu ta là người hàng xóm khen bánh quy cô làm ngon, tên là gì ấy nhỉ...
“Oa, cửa hàng này là chị mở sao? Những thứ này đều do chị làm sao? Giỏi quá.” Cậu thiếu niên không hề che giấu sự tán thưởng của mình, chọn liền mấy món.
Di Di cười ngượng, cô nhớ ra tên cậu ta: “Không phải đâu Triết Triết, tôi cũng vừa học vừa làm thôi.”
Tiểu Khả nhìn họ bằng ánh mắt kỳ lạ rồi trốn sang một bên, giả vờ lâu mặt bàn vốn đã sạch.
“Lần trước ăn xong tôi cứ nhớ mãi, Di Di, chị làm nhiều món như vậy chắc vất vả lắm nhỉ.” Triết Triết nhìn về phía Di Di.
Lúc này DI Di mới nhận ra mình chưa tháo tạp dề, trên đó còn dính bột mỳ. Cô không để tâm, cười nói: “Làm chuyện mình thích, không vất vả.”
Triết Triết giơ ngón cái lên với vẻ khâm phục, nói: “Lát nữa tôi mua về chia cho bạn tốt của tôi, để bọn họ đến đây ủng hộ chị.”
“Cảm ơn Triết Triết nhé.” Di Di thấy cậu ta đeo cặp sách, hỏi thêm một câu: “Cậu đang học cấp ba sao?”
Triết Triết cười, hai chiếc răng hổ nhỏ, nhọn rất đáng yêu, cậu ta vỗ cặp sách, nói: “Sinh viên đại học.”
“Tốt thật đấy.” Di Di chưa đi học đại học, cô từng học làm bánh trong trường đại học. Những người ở đó trẻ trung, hoạt bát, lương thiện, lễ phép, cô rất thích nơi đó.
“Tôi có chuyện phải làm đây, buổi chiều