Chiếu Dã đón lấy hai túi đồ trong tay Di Di một cách rất tự nhiên, đôi chân dài bước đi, một bước hai bậc thang.
Di Di nhìn đôi bàn tay trống không, lòng thấy loạn: Thân thiện vậy sao...
Hai người họ đến nhà Di Di. Sau đó, Di Di mới cảm thấy chuyện này không ổn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô sắp dùng bữa tối với một người đàn ông không quen, còn là ở nhà cô nữa.
Đây không chỉ đơn giản là dẫn sói vào nhà.
Di Di ảo não vô cùng, nhưng cô đã tự đồng ý. Lúc này, dù thế nào thì cô cũng không đuổi được Chiếu Dã đi nữa.
Cô chấp nhận số phận, lấy bếp điện ra đun một nồi nước sôi.
Chiếu Dã đứng đằng sau cô, nói: “Tôi về thay quần áo.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ồ, được.” Di Di ỉu xìu.
Sau khi Chiếu Dã đi, Di Di âm thầm tìm con dao gấp nhỏ đặt vào trong túi. Nhỡ đâu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cô có thể dùng nó để phòng thân.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau đó là rửa rau, thái rau, đặt lên đĩa.
Khoảng năm, sáu phút sau, Chiếu Dã quay lại.
Đổi từ một bộ đồ đen sang một bộ đồ đen, Di Di không nhận ra nó khác nhau ở chỗ nào, nhưng cô ngửi thấy mùi sạch sẽ trên người anh. Khác với lần đó, đây giống như mùi xà phòng.
“Anh ăn cay được không?” Di Di hỏi.
Chiếu Dã gật đầu.
Di Di dùng hết nửa gói gia vị lẩu, mỡ bò màu đỏ tan ra, mùi thơm, cay nổi lên, đồ ăn ngon hóa giải ưu phiền. Di Di nói với Chiếu Dã: “Anh ngồi đi.”
“Được.”
Nước sôi rồi, Di Di cho đồ ăn vào đó. Thời tiết đầu thu, ăn lẩu rất hợp. Khí nóng thổi lên, căn phòng nhỏ trở nên ấm áp.
“Cảm ơn anh vì chuyển đồ giúp tôi lần trước.” Di Di nói với giọng điệu chân thành, cô nâng ly nước trắng trong tay lên, nói một cách tinh nghịch: “Cụng ly chứ?”
Thực ra Di Di vốn đã mua bia cho mình, nhưng Chiếu Dã ở đây, cô không tiện lấy ra.
“Việc nhỏ thôi.” Chiếu Dã cũng uống nước trắng, anh nhẹ nhàng cụng ly với cô.
Hai người họ ăn cơm đều không nói gì nhiều, Di Di bị sặc vì gia vị cay của mình. Chiếu Dã chủ động rót nước cho cô. Sau một bữa cơm, không có chuyện xấu nào mà Di Di nghĩ đến xảy ra cả, hòa hợp ngoài tưởng tượng.
Ăn được hơn nửa bữa, Di Di gần no, cô vui vẻ ợ một cái. Chiếu Dã đang nhìn chằm chằm nồi lẩu trống không, quay sang nhìn Di Di.
Di Di tỉnh bơ nói: “Hết rồi...”
Cô chuẩn bị đồ ăn cho hai ngày, vậy mà vẫn không đủ cho Chiếu Dã ăn!
“Úp một gói mì không?” Di Di hỏi Chiếu Dã: “Chỉ có cái này thôi...”
Chiếu Dã nói: “Được.”
Chẳng mấy phút sau, anh đã ăn hết sạch.
Tay Di Di chống cằm, ngồi ngơ ra nhìn.
Chiếu Dã lau miệng, anh nhìn chằm chằm