Ngày hôm sau, Di Di thức dậy với hai mắt thâm quầng.
Cô suy nghĩ cả đêm cũng không hiểu được ẩn ý trong lời của Chiếu Dã.
Cô đến cửa hàng trong cơn buồn ngủ, chào Tiểu Khả một cách ỉu xìu: "Chào buổi sáng..."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiểu Khả hỏi: "Chị Di Di, sao trông chị đi đứng không có tinh thần gì hết vậy?"
Di Di xua tay: "Hôm qua chị ngủ không ngon."
"Ồ, vậy chị phải chú ý nghỉ ngơi thêm đi, trong tiệm có em rồi!" Tiểu Khả tri kỷ bảo.
Di Di mỉm cười, phấn chấn trở lại. Hôm nay, cửa hàng ít khách lẻ. Di Di làm thêm một ít bánh bông lan và bánh nghìn lớp cuộn, bảo Tiểu Khả trưng bày từng loại một.
Cô đang định nghỉ ngơi thì có một đám người đến tiệm.
Là Triết Triết và mấy người bạn của cậu ta.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Di Di ra đón, ngoài mặt cô vẫn hòa nhã, nhưng trong lòng vô thức phòng bị với Triết Triết hơn một chút.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Di Di, tôi nói được thì làm được nhé!" Triết Triết tươi cười rạng rỡ: "Tôi nói sẽ đưa bạn bè đến ủng hộ."
Bạn của cậu ta cũng đều là mấy cậu đẹp trai, nhìn thấy Di Di, họ đều khen ngợi, còn không quên khen cả Tiểu Khả, ăn nói cực kỳ khéo léo.
"A, cảm ơn các cậu."
Triết Triết hào phóng nói: "Mọi người muốn ăn gì? Hôm nay tôi mời!"
Mấy người tự chọn món, Di Di đi đến bên cạnh Triết Triết, hỏi như thuận miệng: "Triết Triết, tên đầy đủ của cậu là gì thế?"
"Vì sao chị lại hỏi chuyện này?" Triết Triết nhếch miệng: "Tên của tôi khó đọc lắm đấy nhé, sợ chị không nhớ được. Tôi tên là Hồ Uất Triết, uất trong ưu uất ấy!"
"Tên cậu rất hay!"
Giống với tên mà Chiếu Dã đã nói, bọn họ có quen nhau.
"Phải rồi Di Di." Đồ Uất Triết sáp đến gần, cười hỏi: "Cuốn tuần chị có nghỉ không?"
"Nghỉ?"
"Đúng thế! Tôi muốn mời chị đi xem phim, trước đó chị cũng tặng tôi thức ăn ngon rồi, dù sao tôi cũng phải đáp lễ gì đó!"
Bản thân là chủ tiệm, tất nhiên Di Di có ngày nghỉ, nhưng chẳng biết vì sao trong đầu cô lại hiện lên khuôn mặt của Chiếu Dã, rồi cả câu cảnh cáo kia.
Cô lắc đầu: "Dạo này tôi khá bận, cậu và bạn cậu đi xem đi."
"À!" Đồ Uất Triết kéo dài giọng: "Tối nay chị có thời gian không?"
Hai mắt của thiếu niên óng ánh nước đầy chân thành khiến cho Di Di thấy hơi mủi lòng, nhưng cô vẫn nói: "Không có, lần sau đi."
"Được, quyết định vậy đi!" Đám người Hồ Uất Triết hùng hổ đến rồi vui vẻ đi.
Di Di toát mồ hôi hột.
Mấy ngày tiếp sau đó, ngày nào Di Di cũng tình cờ gặp Hồ Uất Triết, cậu ta cứ gặp là hỏi, cô từ chối nhiều lần nhưng cuối cùng cũng chịu thua.
Chẳng qua chỉ là một bộ phim thôi,