Chiếu Dã nhanh chóng cởi bỏ quần áo của cô, khi thấy chỗ cúc áo khó cởi, anh dứt khoát xé rách một cách thô bạo.
Nghe thấy tiếng quần áo bị xé rách, Di Di cắn đầu lưỡi của anh, Chiếu Dã bị đau, đành phải lui ra ngoài.
"Quần áo của em..."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Anh sẽ đền."
Chiếu Dã dùng đầu lưỡi dính máu liếm vành tai của cô, anh xé hết mới thấy chiếc áo ngực màu đen bao lấy bộ ngực trắng nõn, anh sững sờ, đây chính là chiếc áo anh mua cho cô…
"Không phải em nói không thích màu này sao? Hả?" Chiếu Dã cúi đầu cười, thứ trước mặt anh giống như một miếng bánh trôi tròn vo thơm ngào ngạt, anh cắn một phát, quả nhiên có hương vị rất ngọt ngào.
"Không phải anh thích sao?" Di Di cắn môi, cô chia sẻ chuyện tốt hôm nay cô mới biết được với anh: "Chiếu Dã, hôm nay em ăn cơm với anh Ngạn Kỳ, anh ấy nói... Ưm..."
Chiếu Dã chặn lời nói của cô, anh dùng sức hút mạnh môi cô, răng nanh cắn cánh hoa mềm mại, non nớt.
Một tay anh cởi khuy cài áo lót của cô, đôi thỏ ngọc nhảy bắn ra. Chiếu Dã xoa nắn không thương tiếc, anh vân vê đỉnh hồng vài cái khiến nó dựng đứng.
"Tốt nhất bây giờ em đừng nhắc đến tên của cậu ta, như vậy sẽ làm anh rất không vui..." Giọng Chiếu Dã vang lên bên tai cô, mang theo sự nhẫn nhịn và sự cứng rắn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Di Di không nói gì, quần áo cô không đủ che thân, dây áo lót màu đen treo hờ hững trên cánh tay cô, hốc mắt cô ửng đỏ toát ra sự đáng thương nhưng cũng rất quyến rũ.
Chiếu Dã lột tấm vải ngăn cách cuối cùng, anh đè cô lên cửa, nâng chân cô lên, đầu ngón tay anh tiến vào không chút do dự.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ván cửa lạnh lẽo, Di Di co rúm lại, thế nhưng cô nóng lên rất nhanh bởi sự trêu chọc của anh.
Đương nhiên Chiếu Dã biết Di Di và Ngạn Kỳ ở cùng nhau, không cần cô gửi tin nhắn, cũng không cần cô nói, cô vừa vào cửa anh đã ngửi thấy mùi của Ngạn Kỳ.
Còn có...
Mùi nước hoa ngọt ngào...
Cô bắt đầu dùng nước hoa thơm phức như vậy từ khi nào...
Vì gặp Ngạn Kỳ?
A...
Mặc dù anh biết tình cảm của cô nhưng Chiếu Dã vẫn vô cùng ghen tuông.
Anh không ăn cơm, một mình đợi cô trở về rất lâu.
Chiếu Dã nhắm mắt, anh chọc vào hoa huyệt của cô, ngón cái trêu chọc hạt đậu đỏ bên ngoài, miệng ngậm nơi mềm mại của cô.
"A..." Cô run rẩy.
Cô mơ hồ ôm lấy đầu Chiếu Dã, tiếng nước liên tục ra vào cực kỳ rõ ràng trong căn phòng im ắng.
Tóc Chiếu Dã bị cô túm đau, anh hút thật sự rất hăng say, giống như muốn cắn một quả đào mật, để xem có nước tiên chảy ra hay không.
Anh cũng muốn cô đau.
"Chiếu Dã, đau..." Mũi Di Di chua xót, cô nhẹ giọng cầu xin tha thứ.
Ngón tay của Chiếu Dã ấn vào điểm G của cô, anh lặp lại hành động đó vài lần.
Di Di không quan tâm đến cơn đau ở ngực nữa, cô rên rỉ khuỵu chân xuống, cô không đứng vững được Chiếu Dã ôm lấy.
Ngoài cửa có tiếng bước chân, còn có tiếng hai người đang nói chuyện với nhau.
"... Em đã nói với anh rồi mà, nhãn hiệu đồ hộp này không ngon đâu."
"... Anh chưa thử làm sao mà biết được."
"... Hừ."
Di Di mím môi, cô dùng giọng mũi nói: "Chiếu Dã, có người, a..."
Ngón tay của Chiếu Dã vẫn không dừng lại, anh mượn chất dịch của cô để đi đường đi vào trơn thuận lợi hơn, anh nói nhỏ: "Vậy Di Di đừng phát ra tiếng nhé."
Dứt lời, anh cởi quần, lật người Di Di lại, cây gậy thịt lập tức xâm nhập vào.
"Ưm a..." Da đầu Di Di run lên, cô cảm thấy người bên ngoài bỗng không nói chuyện nữa.
Cô hoảng hốt che miệng lại, càng hồi hộp thì lại càng kích thích, dâm thủy càng chảy ra nhiều hơn.
Chiếu Dã nghĩ đến cái gì đó, anh khẽ chửi thề một tiếng rồi bình tĩnh rút ra.
Côn thịt chọc ở mông cô, anh thoải mái cọ sát. Ngón tay lại tiến vào một lần nữa và di chuyển với tốc độ nhanh hơn.
Nụ hoa ẩm ướt bởi vì cơn mưa tầm tã, mỗi cành cây ngọn cỏ, mỗi mảnh đất đều trơn bóng.
Cô không nhớ lúc nãy mình định