Gả Cho Cha Của Nam Chính

Chương 4


trước sau

Ở Đại Việt triều, không ai không biết Định Quốc Công Tạ Hành là con mồ côi từ trong bụng mẹ, là đứa con rể có độc ai cũng e sợ tránh không kịp.

 

Lúc sinh Định Quốc Công ra, Tạ lão phu nhân thiếu chút nữa băng huyết mà ra đi, trùng hợp có cao tăng đắc đạo đi ngang qua, nhìn ra Định Quốc Công sinh ra đã mang sát khí ngút trời, tự mình ôm Định Quốc Công đi, mạng của Tạ lão phu nhân mới được nhặt về. Truyện được edit bởi Sắc - Cấm Thành fanpage. Copy vui lòng up sau page 4 chương.

 

Lại kỳ quái thay, vị kia cao tăng không yêu cầu Định Quốc Công trốn vào cửa Phật để trừ khử sát khí, ngược lại còn tập hợp mười vị đắc đạo bỏ ra chín chín tám mươi mốt ngày khai quang một chuỗi tràng hạt làm bằng gỗ tử đàn để hắn mang trên cổ tay, mới miễn cưỡng trấn áp sát khí toàn thân của hắn.

 

Khi Định Quốc Công mười hai tuổi, một mình rời nhà ra chiến trường ngoài biên cương, chỉ có mấy năm, đã lập chiến công hiển hách, khiến kẻ địch nghe tiếng mà sợ vỡ mật, không dám xâm phạm, được tiên đế phong làm Định Quốc Công trẻ tuổi nhất, bảo vệ Đại Việt triều, trở thành chiến thần trong lòng bá tánh Đại Việt triều.

 

Đáng tiếc vị Định Quốc Công này ngoại trừ tràn đầy dương khí của nam tử, nữ tử vẫn không thể tới gần như cũ, ngay cả mẫu thân hắn - Tạ lão phu nhân cũng không thể tới gần, một khi tới gần Quốc Công gia, nhẹ thì bị bệnh liệt giường, nặng thì mất mạng.

 

Chờ Định Quốc Công tới tuổi kết hôn, từng có không ít quý nữ không tin vào vận mệnh, điên cuồng theo đuổi vị Định Quốc Công này, đáng tiếc kết quả cũng không tốt đẹp.

 

Mất mạng, đau ốm, không còn nữ tử nào dám tiếp cận vị Định Quốc Công này nữa.

 

Quyền thế ngập trời đương nhiên quan trọng, nhưng tính mạng lại càng quan trọng hơn.

 

Mạng cũng không còn, quyền thế có tác dụng gì nữa.

 

Hiện giờ hầu hạ bên người Định Quốc Công đều là binh lính từng chiến đấu ngoài sa trường, dương khí mười phần, nhưng cũng phải mấy ngày đổi mới một lần, không cách nào hầu hạ bên người Định Quốc Công lâu dài.

 

Sự thật này tất cả mọi người đều biết.

 

Hiện tại Khương Nịnh Bảo liễu yếu đào tơ bị một trận gió thôi qua đã bay mất lại kiên cường nói phải gả cho Định Quốc Công, tất cả mọi người đều suy đoán, Tứ tiểu thư chẳng lẽ là bị việc thế tử từ hôn kích thích đến điên rồi mới có thể mất lý trí như vậy.

 

“Không được!” Khương lão phu nhân phục hồi lại tinh thần, bỗng nhiên vỗ bàn một cái.

 

Định Quốc Công Tạ Hành tuy nói mới có hai mươi tám lại quyền cao chức trọng, nhưng so với việc gả qua liền bỏ mạng, không, có lẽ không cần gả qua, chỉ cần tiếp xúc với Định Quốc Công vài ngày, nói không chừng người liền không còn, cắt đứt quan hệ với Trường Ninh Bá phủ, còn không bằng làm đại tiểu thư Quốc Công phủ, để quan hệ của hai phủ tiến thêm một bước. Truyện được edit bởi Sắc - Cấm Thành fanpage. Copy vui lòng up sau page 4 chương.

 

Khuôn mặt từ trước đến nay vẫn lạnh như băng của Khương Minh Dao hiện lên một tia hoảng loạn.

 

Tứ tỷ…… Tứ tỷ sao lại hồ đồ như thế, lấy tính mạng của chính mình để nói đùa, nàng vội vàng giữ chặt tay của Khương Nịnh Bảo, khẩn trương uyển chuyển khuyên nhủ.

 

“Tứ tỷ, tỷ đừng nói mê sảng, Định Quốc Công không phải người mà chúng ta có thể trèo cao được đâu.”

 

“Tổ mẫu, sự tình quan hệ tới chung thân đại sự của cháu gái, cháu gái chỉ muốn tùy hứng một lần, xin tổ mẫu thành toàn.” Khương Nịnh Bảo nhẹ nhàng đẩy tay của Khương Minh Dao ra, ngước khuôn mặt tinh xảo lên, vẻ mặt kiên định.

 

Đây là lựa chọn sau khi nàng đã suy nghĩ cặn kẽ.

 

Trong lúc nói chuyện với Triệu quản gia, Khương Nịnh Bảo liền xem qua đại khái quyển sách trọng sinh này, nữ chính Dương Thư Thanh sau khi trọng sinh vốn không phải là người lương thiện, có thù tất báo, thủ đoạn tàn nhẫn, kiếp trước những ai khi dễ nhục mạ nàng đều bị nàng hung hăng trả thù, ai cũng có kết cục thê thảm.

 

Trong sách, Khương Nịnh Bảo cũng không có quan hệ gì với nữ chính Dương Thư Thanh kiếp trước.

 

Nữ chính sau khi trọng sinh, vì vị hôn phu bị đoạt mất, Khương Nịnh Bảo mới hắc hóa, trở thành nữ phụ độc ác nhất.

 

Khương Nịnh Bảo cũng không muốn làm một nữ phụ độc ác, nhưng nam chính Tạ Cảnh Dực quả quyết muốn rửa sạch ô danh đoạt vị hôn phu của người khác cho nữ chính, nữ chính cũng không muốn lưu lại vết nhơ, cho nên nàng ắt phải dây dưa với nam nữ chính.

 

Đã chạy không khỏi, sao không vượt khó tiến lên.

 

Đầu thai đến cổ đại năm mười sáu năm, được cổ nhân hun đúc mười sáu năm, Khương Nịnh Bảo toàn thân mang theo một loại khí chất của tiểu thư khuê các nhưng tính cách tận sâu trong xương tủy vẫn không thay đổi.

 

Người bị từ hôn là nàng, người bị tổn hại thanh danh cũng là nàng.

 

Bị người ức hiếp đến mức này, Khương Nịnh Bảo trên mặt thì đạm nhiên tự nhiên, trong lòng đã sớm có chủ ý, đến lão phu nhân cũng không hiểu được tâm tư của nàng.

 

Buông lời muốn gả cho Định Quốc Công chỉ là bước đầu tiên.

 

Định Quốc Công có đáp ứng hay không không nằm trong sự suy xét của nàng.

 

Về phần có mất mạng hay không, mí mắt Khương Nịnh Bảo hơi rũ xuống, mệnh của ai có thể cứng hơn nàng?

 

“Ta tuyệt đối không đồng ý, việc này chớ có nhắc lại!”

 

Khương lão phu nhân bị Khương Nịnh Bảo dầu muối không ăn làm cho tức giận đến lửa giận công tâm, thân mình chao đảo một cái, đỡ trán ngồi phịch xuống ghế thái sư phía sau, tỳ nữ Hồng Hạnh tâm phúc đứng cạnh tay mắt lanh lẹ đỡ lấy bà.

 

“Mẫu thân, người không có việc gì chứ?” Đại phu nhân Trương thị hung hăng trừng mắt nhìn Khương Nịnh Bảo một cái, khẩn trương tiến đến, quan tâm vỗ nhẹ dưới ngực bà.

 

Khương Nịnh Bảo vẫn đứng ở nơi đó không nhúc nhích, ngoại trừ khuôn mặt ôn nhu tinh xảo, toàn thân nhìn không ra một tia yếu đuối nào, tựa như một cây hoa dâm bụt cứng cỏi.

 

Nở rộ chói lóa, tản ra ánh hoa sáng chói.

 

“Tứ tiểu thư, việc này Triệu mỗ không cách nào định đoạt, không bằng chờ Triệu mỗ trở về bẩm báo lão phu nhân rồi lại trả lời tứ tiểu thư được không?”

 

Triệu quản gia sau khi kinh hãi, nhìn biểu hiện của Khương lão phu nhân, nháy mắt liền bình tĩnh lại. Đề nghị của Khương Tứ tiểu thư, nói Triệu quản gia không tâm động là giả, mặc kệ Khương Tứ tiểu thư có phải bởi vì nhất thời phẫn nộ mà mất đi lý trí, giận dỗi muốn gả Quốc Công gia hay không, hắn đều muốn nhân cơ hội này mà đồng ý.

 

So với thế tử gia, Triệu quản gia càng đau lòng cho Quốc Công gia từ nhỏ tới lớn cô đơn hơn, hy vọng bên cạnh hắn có thể có người biết nóng biết lạnh.

 

Đáy lòng của Triệu quản gia không biết vì sao đột nhiên dâng lên một cổ cảm giác quỷ dị, vị Khương Tứ tiểu thư này có khả năng rất lớn là không bị ảnh hưởng bởi sát khí của quốc công.

 

Dạng trực giác như vậy kể từ khi hắn lui khỏi chiến trường đã không còn xuất hiện rất lâu rồi, lúc này đây đột nhiên nổi lên. Triệu quản gia liếc mắt xem xét vị tứ tiểu thư yếu đuối này một cái, thần sắc có chút nghiêm nghị. Truyện được edit bởi Sắc - Cấm Thành fanpage. Copy vui lòng up sau page 4 chương.

 

“Làm phiền Triệu quản gia.” Khương Nịnh Bảo lạnh nhạt gật đầu, làm lơ Khương lão phu nhân đang tức giận đến mức cả người phát run.

 

“Lão phu nhân, chuyện thế tử từ hôn là bắt buộc, xin người hãy suy xét một chút, hai ngày sau cho ta một lời hồi đáp, Triệu mỗ đi trước, cáo từ.” Triệu quản gia nói xong, chắp tay hành lễ, mang theo người vội vàng rời khỏi Trường Ninh Bá phủ.

 

Không cho Khương lão phu nhân chút cơ hội cự tuyệt nào.

 

“Nghiệp chướng, ngươi quỳ xuống cho ta!” Triệu quản gia vừa rời đi, Khương lão phu nhân cầm một cái sứ ly hung hăng ném tới mép váy của Khương Nịnh Bảo, loảng xoảng một tiếng, sứ ly chia năm xẻ bảy.

 

Nước trà bắn lên váy nàng, để lại những giọt vết tích.

 

Khương Nịnh Bảo mím môi, vẫn đứng thẳng như cũ, trên khuôn mặt xinh đẹp mềm mại nở ra nụ cười nhợt nhạt, đôi mắt tuyệt mỹ như có ánh lửa hiện lên.

 

“Tổ mẫu, có thể chấp nhận từ hôn, nhưng cháu gái không muốn nén sự tức giận này lại, Định Quốc Công là người cháu gái kính nể nhất, nếu như có thể gả cho Định Quốc Công, cho dù có chết, cháu gái cũng không hối hận.”

 

“Xin tổ mẫu tha thứ cho cháu gái tùy hứng.”

 

Khương Nịnh Bảo nói năng có khí phách, hơi hơi uốn gối hành lễ với Khương lão phu nhân, cũng không quay đầu đã lại xoay người rời khỏi đại sảnh.

 

Trong đại sảnh, các tỳ nữ và bà tử cúi đầu xuống, không dám thở mạnh, đại sảnh to như vậy lại yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim bạc rơi xuống đất.

 

Lão phu nhân tức nghẹn trong cổ họng, tức đến cả người phát run, bà nhìn chằm chằm vào bóng dáng tinh tế đang rời đi của Khương Nịnh Bảo, ánh mắt trầm lạnh phảng phất như muốn chảy nước.

 

“Đứa cháu gái bất hiếu này, thật sự là lật trời rồi!”

 

Khương Minh Dao đã sớm sợ tới ngây người, trong lòng phức tạp khó tả, nàng không nghĩ tới thế tử Quốc Công phủ từ hôn sẽ mang đến đả kích lớn như vậy cho Tứ tỷ, thế mà lại có dũng khí dám chống đối tổ mẫu.

 

Tỳ nữ Hồng Hạnh cẩn thận bưng một chén trà an thần lại: “Lão phu nhân, người đừng tức giận mà hỏng thân thể, uống một ngụm trà cho bớt giận.”

 

Khương lão phu nhân nhận lấy chén trà, sau khi uống một ngụm trà, cả người bình tĩnh lại.

 

“Mẫu thân, chuyện của tứ nha đầu phải làm sao?” Đại phu nhân Trương thị thấy thế, vội vàng hỏi.

 

Chuyện này liên quan đến nàng tiền đồ của nhi tử của bà.

 

Trương thị không muốn chú ý cũng không được.

 

Khương lão phu nhân nghe con dâu cả nhắc tới đứa cháu gái ngỗ nghich này, lửa giận vừa mới áp xuống lại xông ra.

 

Bà vốn đã không thích Khương Nịnh Bảo yếu đuối, Khương Nịnh Bảo bây giờ lại có thái độ cứng rắn khác thường, lão phu nhân chỉ cảm thấy quyền uy của mình đã

bị khiêu khích.

 

Nếu Định Quốc Công phủ muốn từ hôn.

 

Đứa cháu gái này cũng không có giá trị lợi dụng, về sau cũng khó mà kiếm được một mối hôn sự tốt.

 

Khương lão phu nhân híp híp mắt, vẫy tay cho các tỳ nữ và bà tử xung quanh lui xuống, chỉ để lại Trương thị và đứa cháu gái Khương Minh Dao, bà cười lạnh một tiếng: “Tứ nha đầu muốn gả Định Quốc Công, tùy ý nó đi, dù sao ta cũng không gánh nổi chuyện chung thân của nó, để ta xem nó có thể làm được cái gì, ngoại trừ cái chức quan tòng ngũ phẩm, con nhớ yêu cầu nhiều bồi thường hơn một chút.”

 

Đại phu nhân Trương thị nghe vậy, đáy mắt hiện lên một tia sáng: “Mẫu thân nói đúng, chỉ là cứ như vậy, bá phủ của chúng ta cũng không còn quan hệ gì với phủ Định Quốc Công.”

 

Nói đến cùng, Trương thị vẫn luyến tiếc mối quan hệ với Định Quốc Công phủ.

 

Khương lão phu nhân liếc mắt nhìn con dâu cả một cái, lại nhấp một ngụm trà, không nhanh không chậm chỉ bảo: “Không phải còn có Tạ gia sao, Ngũ nha đầu năm nay đã tròn mười sáu rồi, việc hôn nhân của nàng cũng nên định đoạt rồi, ta thấy nhị phòng Tạ gia cũng không tồi.” Truyện được edit bởi Sắc - Cấm Thành fanpage. Copy vui lòng up sau page 4 chương.

 

Khương Minh Dao sửng sốt, trên khuôn mặt xinh đẹp vốn lạnh như băng nay lại tràn đầy kinh ngạc.

 

Tổ mẫu…… Tổ mẫu muốn lợi dụng chuyện Tứ tỷ bị từ hôn để gả nàng vào Tạ gia.

 

Chuyện này làm sao có thể, sao lại có thể?

 

Trương thị nghe vậy bừng tỉnh, nhớ ra nhị phòng Tạ gia có một thiếu gia con vợ cả vừa tròn mười sáu, chưa đính hôn với ai, là huynh đệ ruột thịt với thế tử phủ Định Quốc Công.

 

Chỉ cần gả Dao Nhi qua đó, chẳng phải là có thể gián tiếp móc nối quan hệ với phủ Định Quốc công rồi ư?

 

Vị thiếu gia của nhị phòng Tạ gia kia chính là một cái bánh thơm ngon, những nhà muốn kết thân với nhị phong Tạ gia nhiều không kể xiết, Trường Ninh Bá phủ cũng không có ưu thế rõ ràng.

 

Hiện giờ cơ hội này đã tới rồi.

 

“Đa tạ mẫu thân đã chỉ bảo.”

 

Đại phu nhân Trương thị híp mắt, trong mắt tràn đầy sự tính kế, vừa đúng lúc cháu gái bị từ hôn, có thể yêu cầu lại mối hôn sự này, dù sao cháu gái vẫn còn lại điểm giá trị lợi dụng này.

 

Khương lão phu nhân thấy thần sắc của con dâu cả, trong lòng vừa lòng gật đầu, vẫn là con dâu cả hợp với tâm ý của bà nhất, không giống đứa con thứ của bà, cưới một đứa con dâu đã không lễ phép lại còn hay ghen, khi còn sống lúc nào cũng chọc giận bà.

 

Nhớ đến Dương thị mất sớm, lại nghĩ đến đứa cháu gái không có đầu óc do nàng sinh ra, đầu của Khương lão phu nhân lại đau dữ dội, khí tức không thông được.

 

“Việc này không nên chậm trễ, chút nữa con phái hạ nhân đi đến Quốc công phủ một chuyến, ta mệt mỏi rồi, con lui xuống đi.”

 

Khương lão phu nhân vẫy vẫy tay, ý bảo Trương thị rời đi.

 

Trương thị vội vàng hành lễ cáo lui, vui mừng khôn xiết vẫy ma ma tâm phúc tới, nói nhỏ vài câu vào tai bà ta, ma ma tâm phúc liền vội vã rời khỏi phủ Trường Ninh Bá.

 

Trương thị đứng ở hành lang gấp khúc trong phủ, nhìn theo bóng dáng ma ma tâm phúc đang rời xa, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên, quay đầu lại cười nói với Khương Minh Dao: “Dao Nhi, mẫu thân sẽ cho con một mối hôn sự tốt.”

 

Khương Minh Dao tâm tình phức tạp nhìn gương mặt tươi cười vui sướng của mẫu thân, nghĩ đến Tứ tỷ đang chịu đả kích từ việc từ hôn mà tính tình đột biến, đáy lòng dâng lên một cỗ áy náy, nàng nhấp môi, dời ánh mắt đi, lạnh lùng lắc đầu cự tuyệt.

 

“Mẫu thân, tứ tỷ đã đủ đáng thương rồi, ta không muốn dẫm lên Tứ tỷ để kết thân với Tạ gia.”

 

Đại phu nhân Trương thị hơi đổi sắc mặt, ngữ khí ôn hòa khuyên nhủ.

 

“Dao Nhi, sự tình liên quan đến hạnh phúc chung thân của con, không được tùy hứng.”

 

Khương Minh Dao trầm mặc không nói, hai mắt thanh tịnh bình tĩnh nhìn Trương thị, trong mắt tràn đầy sự cự tuyệt.

 

Trong lòng nàng hiểu rõ, mẫu thân không chỉ muốn mỗi chức quan ngũ phẩm, còn muốn ép khô giá trị lợi dụng cuối cùng của Tứ tỷ.

 

Vừa nghĩ tới hôn sự mẫu thân dẫm lên Tứ tỷ để tranh đoạt, trong lòng Khương Minh Dao rất không thoải mái. Truyện được edit bởi Sắc - Cấm Thành fanpage. Copy vui lòng up sau page 4 chương.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện