Gả Cho Cha Của Nam Chính

Chương 5


trước sau

Sau khi Khương Nịnh Bảo rời khỏi Thọ Kim Đường, bước chân nhẹ nhàng mang theo Xuân Hỉ đang đứng đợi bên ngoài về Tây viện, bỏ qua những ánh mắt liếc trộm nàng và những lời xì xào từ đám tỳ nữ và bà tử xung quanh.

 

Việc Triệu quản gia đến từ hôn vốn không thể giấu, có lẽ bây giờ đã truyền khắp kinh thành.

 

"Tiểu thư, người có sao không?" Xuân Hỉ cẩn thận liếc nhìn tiểu thư, nghĩ đến Triệu quản gia phủ Định Quốc công vừa tới bái phỏng, lo lắng hỏi.

 

Khương Nịnh Bảo cười một tiếng, nhìn hoa viên nhỏ cách đó không xa, hoa trong hoa viên đang tranh giành khoe sắc, nàng vui vẻ mở miệng: "Ta rất ổn."

 

Thật sự rất ổn, bị ức hiếp nhiều năm như vậy, hôm nay mới có cơ hội thể hiện, hiếm khi được phơi bày bộ mặt thật, dọa tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm, Khương Nịnh Bảo cảm thấy toàn thân khoan khoái dễ chịu không thôi. Truyện được edit bởi Sắc - Cấm Thành fanpage. Copy vui lòng up sau page 4 chương.

 

Xuân Hỉ nhìn nụ cười xinh đẹp động lòng người của tiểu thư, chẳng biết tại sao, trong lòng lại thấp thỏm không yên, cảm giác cô nương có gì đó là lạ.

 

Mãi đến lúc tới thiện phòng lấy đồ ăn trưa nàng mới rõ tiểu thư nhà mình đã làm gì, Xuân Hỉ run run, tiểu thư sao lại hồ đồ như vậy.

 

Nàng vội vã cầm hộp đồ ăn chạy về viện, lại thấy tiểu thư đang đứng dưới một gốc cây hoa quế trong sân, khuôn mặt trắng nõn lộ vẻ hoài niệm, tựa như một bức họa xinh đẹp.

 

Xuân Hỉ bước nhanh về trước.

 

"Tiểu thư, người lại nhớ Nhị gia và Nhị thiếu phu nhân rồi."

 

Khương Nịnh Bảo gật đầu, nàng nhớ dưới gốc hoa quế này chôn một vò nữ nhi hồng, là nàng và phụ thân cùng ủ, cũng là hai người cùng chôn, thở dài: "Nếu họ biết ta bị từ hôn, không biết sẽ đau lòng đến mức nào."

 

Xuyên về thời cổ đại, Khương Nịnh Bảo nhận được sự yêu thương của cha mẹ.

 

Nghĩ tới lúc cha mẹ xuất hiện báo thù cho “nàng” ở phần sau quyển sách, Khương Nịnh Bảo cong khóe miệng, thật ra cha mẹ nàng vẫn chưa chết. Truyện được edit bởi Sắc - Cấm Thành fanpage. Copy vui lòng up sau page 4 chương.

 

Thật là một chuyện đáng mừng.

 

Đáng tiếc trong sách không tiết lộ nơi phụ mẫu đang ở, chỉ nói họ được người ta cứu rồi sống ở nơi xa cách thế nhân, hai chân phụ thân bị chặt, mẫu thân thì mất trí nhớ, không cách nào về Trường Ninh Bá phủ.

 

"Cô nương. . ." Xuân Hỉ đau lòng, cô nương thật đáng thương, Nhị gia và Nhị thiếu phu nhân ra đi, không có phụ mẫu che chở, bây giờ còn bị từ hôn.

 

Khương Nịnh Bảo quay đầu nhìn Xuân Hỉ, Xuân Hỉ là tỳ nữ tâm phúc của nàng, luôn bên cạnh nàng, chưa từng rời đi, còn giúp 'nàng' làm rất nhiều việc ác, sau này lại bị bán đến nơi dơ bẩn.

 

"Trưa nay có món gì ngon?" Khương Nịnh Bảo ngừng suy nghĩ, cười dịu dàng hỏi.

 

Xuân Hỉ vội vàng đọc tên món ăn: "Có súp gà yến sào người thích ăn nhất, vịt bát bảo, gà xào trân châu, sườn xào chua ngọt, bánh đậu xanh, bánh cuốn, rau xào."

 

Vốn cho rằng đầu bếp biết tiểu thư bị từ hôn sẽ cắt xén thức ăn, không ngờ vẫn như cũ.

 

Xuân Hỉ thầm thở nhẹ ra.

 

Khương Nịnh Bảo nhíu mày, không nói gì, nàng quay người vào phòng dùng cơm, kỳ thật có cắt xén thức ăn hay không Khương Nịnh Bảo không quan tâm, của hồi môn của mẫu thân nằm trong tay nàng, chi phí ăn mặc không cần lo.

 

Dù cho nàng muốn mở một nhà bếp nhỏ trong viện cũng có thể

 

Chỉ là Khương Nịnh Bảo chẳng muốn làm thế.

 

Đầu bếp trong phủ nấu ăn không tệ, chỉ cần chất lượng đồ ăn không giảm, giảm bớt thức ăn cũng không sao. Truyện được edit bởi Sắc - Cấm Thành fanpage. Copy vui lòng up sau page 4 chương.

 

Sau khi ăn trưa, Xuân Hỉ dọn dẹp bàn, nàng ngồi trên giường, bên cạnh là một bình trà thơm, nàng nhìn ra cây hoa quế ngoài cửa sổ, suy nghĩ theo chiều gió.

 

Hôn ước giữa nàng và Tạ Cảnh Dực, trong sách không miêu tả kỹ càng, nhưng Khương Nịnh Bảo lại rất rõ, chẳng qua chỉ là ân cứu mạng nên hai nhà kết giao mà thôi.

 

Năm nàng ba tuổi, một lần mẫu thân của nàng thắp hương trên chùa, trên đường quay về cứu được phu nhân nhị phòng Tạ gia và Tạ Cảnh Dực sáu tuổi, lúc đó Tạ Cảnh Dực vẫn chưa được nhận là con thừa tự cho Định Quốc công.

 

Tạ Nhị phu nhân sau khi được cứu, biết mẫu thân có một cô nương ba tuổi nên đưa ra lời kết thân, mẫu thân thấy Tạ Cảnh Dực thông minh nhạy bén, dáng vẻ không tồi nên đồng ý.

 

Hai nhà cũng coi là môn đăng hộ đối.

 

Tạ gia vốn là danh môn vọng tộc, cây lớn rễ sâu, cành lá rậm rạp, nhất là sau khi Tạ gia có một người được ban tước vị Định Quốc Công, càng thêm hưng thịnh, thanh danh ngày càng hiển hách.

 

Con cái nhị phòng Tạ gia cũng khá, nhưng không có ai nổi bật, đại gia tộc như Tạ gia chỉ có địa vị bình thường, nhưng riêng Tạ Cảnh Dực - thiếu gia nhị phòng, khi lớn lên vô cùng tốt lại rất thông minh.

 

Tạ Cảnh Dực vừa tám tuổi đã được Tạ lão phu nhân nhìn trúng, dưới sự chứng kiến của tông tộc, được nhận làm con thừa tự cho Định Quốc Công, trở thành thế tử gia trong phủ Định Quốc Công, địa vị của vị hôn thê là nàng cũng lên như thuyền gặp nước, là đối tượng được biết bao quý nữ, thiên kim kinh thành ngưỡng mộ và ghen tỵ.

 

"Vì thích kẻ khác mà làm tổn hại thanh danh con gái của ân nhân, còn giúp nữ chính hủy cả nhà nàng, nam chính thật đúng là kẻ vong ân phụ nghĩa."

 

Khương Nịnh Bảo nhấp một ngụm trà thơm, lẩm bẩm.

 

Nhưng vì sao trong sách không nói ra việc này, chỉ nói Khương Nịnh Bảo không cam tâm từ hôn, quấn quýt chặt lấy nam chính, không, có nhắc qua, nhưng lúc nhắc tới Khương Nịnh Bảo đã dùng đủ loại thủ đoạn tàn ác đối phó nữ chính Dương Thư Thanh, nàng mất hết danh tiếng mới nói ra nhưng đã quá muộn, những người biết tất cả, ngoại trừ cha mẹ nàng, không phải là chết hết đi cũng chính là ngậm miệng không nói, không ai tin tưởng nàng.

 

Thiên hạ chỉ thấy nàng làm càn cách vu cáo người thừa kế tước vị Định Quốc Công.

 

Khương Nịnh Bảo nhíu mày, như có gì suy nghĩ, sau nửa ngày, nàng mới bừng tỉnh, nhẹ than: "Đúng là một nữ tử ngốc." Truyện được edit bởi Sắc - Cấm Thành fanpage. Copy vui lòng up sau page 4 chương.

 

Mờ mắt vì một chữ tình.

 

Cũng may nàng không phải là ‘nàng’ trong sách.

 

Có ký ức đời trước, Khương Nịnh Bảo không còn cảm xúc gì với vị hôn phu Tạ Cảnh Dực, kỳ thật Tạ Cảnh Dực cũng không phải là kiểu người nàng thích, nhưng nếu định hôn nhân, ván đã đóng thuyền, thôi thì Khương Nịnh Bảo đành nhập gia tùy tục, quyết định cùng hắn tương kính như tân qua cả đời.

 

Ai ngờ lại phát hiện mình chỉ là xuyên vào sách.

 

Đứng trước cảnh bị từ hôn.

 

Không ai biết trong lòng Khương Nịnh Bảo kích động và vui vẻ đến mức nào.

 

Lúc này, Xuân Hỉ đã trở về, trên tay là một rổ dâu tây đỏ chói, Xuân Hỉ xốc rèm bước vào phòng, đặt rổ dâu tây đã rửa sạch xuống chiếc bàn thấp cạnh giường, qua một lúc do dự, Xuân Hỉ cắn môi, oán trách một câu.

 

"Cô nương, ban nãy Diêu chưởng quỹ đưa một giỏ dâu tây tới, lại bị Đại phu nhân phái người lấy mất hơn nửa."

 

Diêu chưởng quỹ là người quản lý đồ cưới của mẫu thân Khương Nịnh Bảo.

 

Ba năm nay, mỗi mùa hắn lại đưa một loại trái cây tươi đến Trường Ninh Bá phủ và thư viện Thanh Sơn, nhưng đáng tiếc phần lớn lượng trái cây đưa đến đều vào túi Đại phu nhân Trương thị.

 

Xuân Hỉ mỗi lần thấy lại nhịn không được đau lòng.

 

"Xuân Hỉ, đừng để ý chút chuyện nhỏ này, Đại bá mẫu sẽ không dám quá phận."

 

Khương Nịnh Bảo khẽ cười, cắn một quả dâu tây, không mấy bận tâm đáp lời.

 

Xuân Hỉ ngẫm lại cũng đúng, ba năm nay, Đại phu nhân chưa từng dám lấy toàn bộ trái cây Diêu chưởng quỹ đưa tới, nhưng ngoài chuyện trái cây, Xuân Hỉ vẫn còn chuyện để lo.

 

"Tiểu thư, Đại phu nhân còn dung túng hạ nhân trong phủ nghị luận việc tiểu thư bị từ hôn, không chừng cả kinh thành đã biết tiểu thư bị phủ Định Quốc công từ hôn."

 

Khương Nịnh Bảo ngước mắt nhìn Xuân Hỉ một chút, nàng cười vui vẻ nhẹ nhàng: "Dù sao sớm muộn cũng phải truyền đi, Xuân Hỉ, chúng ta phải bình tĩnh, không phải chỉ là từ hôn thôi sao, không có gì lớn."

 

Việc này càng rầm rộ lại càng tốt.

 

Xuân Hỉ cắn môi, bất bình: "Nhưng. . . Nhưng rõ ràng không phải lỗi của tiểu thư!"

 

Khương Nịnh Bảo cười nhạt, nháy mắt với Xuân Hỉ.

 

"Xuân Hỉ, không phải chuyện gì cũng đều như ý, làm sao biết được duyên phận tốt hơn có ở phía sau hay không?"

 

Nói xong, nàng lại bắt đầu ăn trái dâu thứ hai, hài lòng híp mắt, trong lòng lại suy nghĩ, tại sao lại không có tin đồn về việc nàng nói muốn gả cho Định Quốc Công?

 

Theo Khương Nịnh Bảo thấy, Định Quốc công tốt hơn nam chính Tạ Cảnh Dực vong ân phụ nghĩa cả trăm ngàn lần, nhưng đáng tiếc không phải là nam chính, chỉ là bàn tay vàng nâng đỡ nam chính, phải chết sớm, quyền thế tước vị nhân mạch đều về tay nam chính, củng cố địa vị nam chính của hắn. Truyện được edit bởi Sắc - Cấm Thành fanpage. Copy vui lòng up sau page 4 chương.

 

Thật khiến người ta ức chế.

 

May là nàng có công phu ủ rượu tuyệt đỉnh, rượu nàng ủ có công dụng thần kỳ, chỉ cần nàng gả cho Định Quốc Công, chắc chắn sẽ cất chút rượu thuốc cho Định Quốc Công, sống lâu trăm tuổi không thành vấn đề.

 

Bàn về gây trở ngại, nàng là dân chuyên nghiệp đấy.

 

Hào quang trong mắt Khương Nịnh Bảo loé lên.

 

Xuân Hỉ nói thế nào cũng không thể lạc quan như cô nương, mà nàng cũng không biết cô nương gan to bằng trời của nàng buông lời muốn gả cho Định Quốc công, bằng không thì sớm đã bị dọa chết.

 

"Nhưng tiểu thư đã bị từ hôn, sau này rất khó có một hôn nhân tốt." Xuân Hỉ khổ sở nói.

 

Hơn nữa người từ hôn lại còn là Tạ thế tử phủ Định Quốc công.

 

Khương Nịnh Bảo cười cười, hàng lông mày lộ ra yêu kiều, có chút làm người ta thương yêu.

 

"Xuân Hỉ, ngươi thấy Định Quốc công như thế nào?"

 

"Hôm nay lúc Triệu quản

gia tới cửa từ hôn, ta nhất thời kích động, nói muốn gả cho Định Quốc công, Triệu quản gia đã đáp ứng hồi phủ bẩm báo Tạ lão phu nhân."

 

Khương Nịnh Bảo chậm rãi thả một tiếng sấm lớn.

 

"Cô nương, Định Quốc Công là người tốt, nhưng. . . Nhưng hắn không phải là người thường, hắn quá nguy hiểm, tới gần nữ nhân nào thì nữ nhân đó sẽ không có kết cục tốt, cô nương, người đừng nghĩ quẩn."

 

Xuân Hỉ mặt đầy hoảng sợ, vội vàng khuyên nhủ.

 

"Xuân Hỉ, nói không chừng ta và Định Quốc Công là ông trời tác hợp, nhân duyên trời định đấy." Khương Nịnh Bảo nhìn Xuân Hỉ hoảng sợ, nhấp một ngụm trà thơm, nửa thật nửa giả đùa một câu.

 

Đời trước, ngoài công phu ủ rượu nàng còn có dị năng sống được trong mọi nguy hiểm, nhiều lần đồng đội đều chết sạch, nàng đều tốt số còn sống.

 

Không biết là mạng lớn hay là vận khí quá tốt.

 

Cuối cùng, bên cạnh Khương Nịnh Bảo không còn thân nhân bằng hữu nào, chỉ có một mình nàng lẻ loi trơ trọi sống trong thế giới bị zombie tấn công, đến lúc vua zombie bị diệt, thế giới dần khôi phục, nàng cũng không còn mong muốn sống tiếp nên. . . Nên tự sát.

 

Không ngờ tự sát không những không thành, mà còn mang theo ký ức xuyên về cổ đại.

 

Không còn cảnh hoang tàn khắp nơi, không có người thân ở tận thế, ở kiếp này, nàng có yêu thương của cha mẹ, có thể tùy tâm tùy ý ăn ngon, ủ rượu, Khương Nịnh Bảo một lần nữa khát khao được sống.

 

Nàng là nữ tử có số mệnh kiên cường, cùng với Định Quốc Công chẳng lẽ còn không phải duyên trời định sao?

 

Trong phòng yên lặng trong chớp mắt.

 

Duyên trời định. . .

 

Thử hỏi trên đời này làm gì có nữ tử nào có thể được ông trời tác hợp với Định Quốc Công! 

 

Xuân Hỉ hít một hơi thật sâu, cố gắng loại bỏ suy nghĩ nguy hiểm trong đầu cô nương: "Cô nương, lúc trước có bao nhiêu quý nữ không tin số mệnh, nhất quyết trèo cao, bọn họ ngắn thì một ngày, lâu thì bảy ngày, không ai có kết cục tốt, dần dà, không còn nữ tử nào dám tới gần Định Quốc Công."

 

"Cô nương, người không thể đặt mình vào nguy hiểm."

 

"Cô nương, người hãy nghĩ đến Tam thiếu gia, nếu như Tam thiếu gia biết được việc này, nhất định sẽ rất lo lắng."

 

Nghe được Xuân Hỉ nhắc đến đại ca Khương Cẩn, Khương Nịnh Bảo sắc mặt càng thêm nhu hòa, đợi một tí, sao nàng lại quên viết thư cho đại ca.

 

Miễn cho đại ca nghe được lời đồn đại, lo lắng chạy về phủ.

 

Khương Nịnh Bảo bỗng dưng đứng dậy ngồi vào bàn, không để ý đến Xuân Hỉ lo lắng, nhanh chóng lấy giấy Tuyên Thành, mài mực, chấp bút viết một phong thư, nói cho đại ca biết chân tướng việc từ hôn và tính toán của mình, dán lại rồi giao cho Xuân Hỉ, dặn dò: "Xuân Hỉ, ngươi giao phong thư này cho Diêu chưởng quỹ, bảo hắn đưa tới thư viện Thanh Sơn."

 

"Vâng, tiểu thư." Xuân Hỉ nghĩ lời khuyên của mình có hiệu quả, thầm thở nhẹ ra, cất thư trong ống tay áo, vội vàng rời viện.

 

Xuân Hỉ mới đi không lâu, mấy vị tỳ nữ bà tử bước vào, trong đó một vị là Dương ma ma - tâm phúc của Đại phu nhân Trương thị.

 

Dương ma ma mặt mày lạnh lùng hơi nhún người hành lễ với Khương Nịnh Bảo.

 

"Tứ tiểu thư, phu nhân lệnh nô tỳ đưa một quyển sách cho người, bảo ngài chép một lần, sau này nói chuyện hành động phải thận trọng, không được chống đối trưởng bối."

 

Nói xong, một tỳ nữ cung kính đưa tới một quyển sách.

 

Khương Nịnh Bảo cầm lên nhìn, chỉ thấy bên trên viết hai chữ: Nữ Giới!

 

Đại bá mẫu muốn nàng chép Nữ Giới?

 

Khương Nịnh Bảo thản nhiên trả Nữ Giới về tay tỳ nữ, nhỏ nhẹ cự tuyệt: "Dương ma ma, Nữ Giới này ngươi mang về đi, ta không cần."

 

Đúng vậy, nàng không cần loại sách như Nữ Giới.

 

Đại bá mẫu muốn dùng Nữ Giới giáo huấn nàng, thật buồn cười. Truyện được edit bởi Sắc - Cấm Thành fanpage. Copy vui lòng up sau page 4 chương.

 

Dương ma ma đen mặt, cứng rắn nhét quyển sách vào trong ngực Khương Nịnh Bảo, lạnh giọng nói: "Tứ tiểu thư, đây là mệnh lệnh của Đại phu nhân."

 

"Xoạt xoạt. . ."

 

Quyển Nữ Giới bị Khương Nịnh Bảo xé rách, từng mảnh giấy vụn rơi xuống đất.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện