Gả Cho Cha Của Nam Chính

Chương 6


trước sau

Dương ma ma đen mặt, tức đến run người.

 

Tứ cô nương nhu nhược này dám. . . Dám xé nát nát Nữ Giới phu nhân đưa tới, thật to gan!

 

Mấy tỳ nữ đứng sau trợn mắt há mồm.

 

Trong lòng thầm phỏng đoán, lẽ nào vì bị từ hôn nên Tứ cô nương bị kích thích tính tình trở thành con người khác?

 

Đúng rồi, nhất định là vậy, tỳ nữ các nàng giỏi nhất là nắm bắt tin tức, các nàng biết rõ Tứ cô nương đã cuồng ngôn trước mặt lão phu nhân: Chỉ cần có thể gả cho Định Quốc công, dù có chết, cũng không hối hận. Truyện được edit bởi Sắc - Cấm Thành fanpage. Copy vui lòng up sau page 4 chương.

 

Tứ tiểu thư đang muốn tìm đường chết.

 

Các tỳ nữ sợ run, Tứ tiểu thư nhìn thì nhu nhược yếu đuối, không ngờ hung ác lên lại làm người ta kinh hãi.

 

Khương Nịnh Bảo nhìn chằm chằm Dương ma ma, giống như không nhìn thấy khuôn mặt âm trầm của bà ta, nàng cười nhạt, ngữ khí đột nhiên lạnh như băng: "Dương ma ma, ngươi về nói với Đại bá mẫu, mấy thứ như Nữ Giới, nàng đưa đến bao nhiêu, ta sẽ xé nát bấy nhiêu."

 

Dương ma ma trừng Khương Nịnh Bảo một chút, nổi giận đùng đùng dẫn đám tỳ nữ rời đi.

 

Khương Nịnh Bảo nhấp một ngụm trà thơm, không ngờ Đại bá mẫu ra tay nhanh như vậy, nếu quyển Nữ Giới đó là do Khương lão phu nhân đưa tới, có thể nàng sẽ không xé mà chấp nhận bằng mặt không bằng lòng.

 

Dương ma ma này... Một con cáo già mượn oai hùm.

 

Mấy năm trước, nữ nhi của bà ta trèo lên giường phụ thân nàng không thành, bị phụ thân nàng không lưu tình bán đi, bà ta vì thế vẫn luôn hận nhị phòng, lúc nàng còn phụ mẫu, bà ta chưa dám làm gì, đến khi phụ mẫu vừa 'mất', cô nương thiếu gia nhị phòng không còn chỗ dựa Dương ma ma có Đại phu nhân Trương thị chống lưng, ngày càng lớn mật.

 

Bà ta cứ thích vụng trộm làm chút việc gây phiền phức cho nàng.

 

Khương Nịnh Bảo cười lạnh một tiếng.

 

Bên ngoài đột nhiên vang lên một loạt tiếng bước chân, không bao lâu sau, một thanh âm trong trẻo lạnh lùng từ ngoài cửa vọng vào, mang theo một tia lo lắng không yên.

 

“Tứ tỷ, tỷ có ở đây không?"

 

Khương Nịnh Bảo không nghĩ Ngũ muội Khương Minh Dao sẽ tới, nàng đáp.

 

"Vào đi."

 

Ngũ muội, nói thế nào nhỉ, là một người tính tình yên lặng, cô nương tốt tác phong chính trực, hoàn toàn khác Đại phu nhân Trương thị, nhưng dưới mệnh lệnh của phụ mẫu, lời của người mai mối, cuối cùng nàng vẫn phải gả cho đệ đệ ruột của Tạ Cảnh Dực.

 

Theo như trong sách, sau khi xuất giá, Khương Minh Dao lòng mang áy náy với Khương Nịnh Bảo, cũng từng vụng trộm giúp đỡ Tứ tỷ nhiều lần.

 

Về sau bị Tạ Cảnh Dực và nữ chính điều tra ra, Khương Minh Dao còn chưa sinh được một đứa con để chống lưng đã bị đám nữ nhân hậu viện tính kế hãm hại khiến trượng phu ghét bỏ nàng, gửi đến chùa, nửa đời còn lại bầu bạn với thanh đăng cổ Phật. Truyện được edit bởi Sắc - Cấm Thành fanpage. Copy vui lòng up sau page 4 chương.

 

Khương Nịnh Bảo hít một hơi.

 

Đôi khi, làm người không nên quá ngay thẳng.

 

Khương Minh Dao bước vào, đập vào mắt là sàn nhà phủ đầy giấy vụn, nàng giật mình sửng sốt, nhìn kỹ một chút, nàng nhận ra là Nữ Giới.

 

Nhớ tới Dương ma ma vừa gặp trên đường, lòng Khương Minh Dao trầm xuống, mấp máy môi, thanh âm trong trẻo lạnh lùng lộ vẻ áy náy.

 

"Tứ tỷ, xin lỗi."

 

Khương Nịnh Bảo mỉm cười, vẫy nàng tới gần, rót cho nàng một chén trà.

 

"Ngũ muội, chuyện không liên quan tới muội, muội đừng để ở trong lòng, đây là trà xuân Diêu chưởng quỹ đưa tới, ngươi thử xem thế nào."

 

Khương Minh Dao ngồi đối diện Tứ tỷ, nâng chén trà nhấp một chút, nước trà hơi chát chảy qua cổ họng, nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Tứ tỷ, nàng yên lòng hơn, mấy máy môi, thấp giọng nói một câu.

 

"Tứ tỷ, tổ mẫu và nương muội coi trọng Tạ Cảnh Huy của nhị phòng Tạ gia, muốn cho muội. . . Cho muội kết thân với hắn."

 

"Nhưng muội không muốn."

 

"Muội không muốn lợi dụng Tứ tỷ để kết thân với Tạ Cảnh Huy."

 

Khương Nịnh Bảo sớm đã biết tính toán của Đại phu nhân Trương thị, vốn dĩ Khương Nịnh Bảo trong sách sống chết không chịu từ hôn, Đại phu nhân lại lén lút đạt được thỏa thuận với thế tử phủ Định Quốc Công, cương quyết hủy hôn sự này.

 

Mọi thứ tốt đều bị Đại phu nhân Trương thị bỏ túi.

 

Khương Nịnh Bảo hiện tại không quan tâm hôn sự này, càng không muốn làm muội muội của thế tử gia, nàng chỉ muốn gả cho Định Quốc công làm cho kế hoạch của bọn họ thất bại.

 

Đại phu nhân Trương thị và Khương lão phu nhân chắc chắn sẽ tức giận.

 

Vì vậy hôn sự của Ngũ muội phải như cũ, khiến cho Ngũ muội và nhị phòng Tạ gia buộc chung một chỗ.

 

"Ngũ muội, nếu muội không chạm đến giới hạn của Tạ Cảnh Huy thì hắn cũng là người không tệ" Khương Nịnh Bảo nhẹ giọng nói. Truyện được edit bởi Sắc - Cấm Thành fanpage. Copy vui lòng up sau page 4 chương.

 

Đại phu nhân đáng hận, Ngũ muội lại là người vô tội.

 

Khương Nịnh Bảo không phải loại người giận chó đánh mèo.

 

Trong sách Tạ Cảnh Huy vốn có tình ý với Khương Minh Dao, chỉ cần Khương Minh Dao bày tỏ tình cảm của mình, không bởi vì chuyện của nàng mà mang lòng áy náy, xa cách hắn, bị những nữ nhân khác hãm hại khiến Tạ Cảnh Huy phai nhạt tình cảm, sống tốt cùng Tạ Cảnh Huy kinh doanh cho cuộc sống gia đình tạm ổn, không hẳn sẽ không hạnh phúc.

 

Đôi khi, chỉ vì thay đổi nhỏ, vận mệnh sẽ khác hoàn toàn.

 

Khương Minh Dao sững sờ, ngước mắt nhìn Tứ tỷ cười nói dịu dàng, lúng túng hỏi: "Tứ tỷ, tỷ. . . Tỷ không tức giận sao?"

 

"Tức giận gì chứ, ta chỉ là cháu gái, muội lại là nữ nhi của Đại bá mẫu, ruột thịt hơn, liếc qua thấy ngay, đây không phải chuyện thường tình sao, ta nói rồi, ta kính nể Định Quốc công, nếu có thể gả cho hắn, dù là chết, cũng không hối hận." Khương Nịnh Bảo cười cười, nụ cười không màng danh lợi mang theo ôn nhu như nước của nữ tử.

 

Thật ra chỉ là nói dối, đời này Khương Nịnh Bảo là một người luyến tiếc tính mạng.

 

Nàng có thể chất không chết được, chỉ có thể chết già hoặc tự sát, nếu không thì sẽ tựa như cỏ dại khắp đồi, lửa thiêu không chết, gió xuân thổi qua lại mọc, sinh mệnh mạnh mẽ tới dọa người, cho nên Định Quốc công là lựa chọn không thể tốt hơn, nếu gặp mặt, hắn quả thật hợp khẩu vị của nàng, Khương Nịnh Bảo không ngại vất vả theo đuổi một phen.

 

Tạ lão phu nhân có lẽ là một cửa dễ qua.

 

Vì vậy Định Quốc công có đồng ý hay không, Khương Nịnh Bảo cũng không thèm để ý.

 

Một ngày nào đó sẽ thu phục được hắn.

 

Khương Nịnh Bảo ngang ngược tự tin.

 

Khương Minh Dao kinh ngạc nhìn Tứ tỷ, đột nhiên cảm thấy Tứ tỷ tươi cười thật đẹp.

 

"Tứ tỷ, Định Quốc công là người nguy hiểm, tỷ không thể hành động theo cảm tính, đem tính mạng ra đùa."

 

Khương Nịnh Bảo cười không đáp, nhưng ánh mắt kiên quyết lại bị Khương Minh Dao chú ý, nàng càng lo lắng, còn chưa kịp mở miệng thuyết phục, Khương Nịnh Bảo đã dịu dàng vỗ mu bàn tay nàng: "Ngũ muội, việc hạnh phúc cả đời của ta, ta có chủ trương, muội không cần nhiều lời."

 

Khương Minh Dao chỉ có thể mang theo lòng áy náy rời đi.

 

Cả viện lại yên tĩnh.

 

Khương Nịnh Bảo lấy ra một chồng sổ sách, vừa uống trà vừa chậm rãi xem xét, ánh nắng vụn nhỏ ấm áp từ song cửa chiếu vào phòng, rơi lả tả trên mặt bàn, sáng ngời ấm áp. Truyện được edit bởi Sắc - Cấm Thành fanpage. Copy vui lòng up sau page 4 chương.

 

Ở chính viện, Đại phu nhân Trương thị sau khi nghe Dương ma ma bẩm báo, không ngờ được và tức giận, thẳng tay ném chén trà trên bàn xuống đất, sắc mặt âm u nói: "Tốt, rất tốt, Tứ nha đầu thật đúng là không biết sống chết, chờ thoái hôn sự này xong, xem ta chỉnh đốn thế nào!"

 

Dương ma ma nghe vậy, mặt già nhịn không được lộ ra vui mừng, đổ thêm dầu vào lửa: "Phu nhân nói đúng, hôn sự của Tứ cô nương là do người định đoạt đấy."

 

Dương ma ma cũng là một người ngoan độc.

 

Bà là một hạ nhân có ân oán sâu sắc với nhị phòng, nhưng không thể lừa gạt chủ tử, ngoại trừ lén làm chút mờ ám, thì chỉ có thể mượn tay Đại phu nhân giáo huấn Tứ cô nương.

 

Đại phu nhân Trương thị cười lạnh một tiếng: "Tứ nha đầu không biết sống chết buông lời nói phải gả cho Định Quốc Công, cũng không nhìn xem bản thân có... số mệnh kia hay không, chết đi tránh cho ta phải hao tâm tổn trí giày vò, nếu như không chết, ta chắc chắn vì nàng nói một mối hôn sự 'tốt'!"

 

Dương ma ma càng vui mừng rồi.

 

Định Quốc Công phủ, Vinh Hỉ Đường, đàn hương lượn lờ.

 

Tạ lão phu nhân tóc đầu đầy tóc bạc chậm rãi dùng nắp chén hớt lá trà chìm nổi trong chén trà, lẳng lặng lắng nghe Triệu quản gia bẩm báo, sắc mặt dao động.

 

Chung thân đại sự của con trai luôn là tâm bệnh của Tạ lão phu nhân, vì thể chất đặc thù của con trai mà không nữ tử nào dám đến gần, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện một nữ tử không sợ chết.

 

Dù cho nàng từng là vị hôn thê của cháu trai.

 

Khương Tứ tiểu thư xuất thân nhị phòng Trường Ninh Bá phủ, gia thế dung mạo cũng không tệ, nếu như thật sự có thể chống cự lại được sát khí của con trai. . . Trong mắt Tạ lão phu nhân lóe lên tâm nguyện.

 

Nàng là một mẫu thân, chỉ cần con trai có thê tử làm bạn,

cháu trai nuôi thừa tự chỉ là lễ nghi mà thôi, có con của mình quan trọng hơn.

 

Hoàng ma ma là tâm phúc của Tạ lão phu nhân, là thê tử của Triệu quản gia, từng là nha hoàn hồi môn của Tạ lão phu nhân, hiểu rõ Tạ lão phu nhân nhất, nhìn thần sắc của chủ tử, vội vàng nói.

 

"Lão phu nhân, người cứ bí mật đem bát tự của Khương Tứ tiểu thư tìm cao tăng tính toán, nếu phù hợp, hôn sự này chưa chắc không thành."

 

Tạ lão phu nhân nhấp một ngụm trà, thần sắc càng thêm dao động.

 

"Ngươi nói đúng, thử một lần cũng không sao."

 

Triệu quản gia thầm thở nhẹ ra, lấy thiếp canh đã sớm chuẩn bị trong tay áo ra, cung kính đưa lên, nói: "Lão phu nhân, đây là thiếp canh của Khương Tứ tiểu thư."

 

Lẽ ra sau khi từ hôn thì phải trả lại thiếp canh, nhưng Trường Ninh bá phủ vẫn chưa chính thức đáp ứng từ hôn, thiếp canh của Khương Nịnh Bảo đương nhiên chưa trả về. Truyện được edit bởi Sắc - Cấm Thành fanpage. Copy vui lòng up sau page 4 chương.

 

Tạ lão phu nhân gật đầu, không giấu nổi chờ mong, ra hiệu Hoàng ma ma nhận lấy thiếp canh.

 

"Lão phu nhân, còn một chuyện, Đại phu nhân Trường Ninh Bá phủ vừa phái người tới ra thêm chút điều kiện." Triệu quản gia nghĩ đến người vừa tới là tâm phúc của phu nhân Trường Ninh bá, trong lòng thương hại Khương Tứ tiểu thư mồ côi phụ mẫu.

 

"Điều kiện gì?"

 

"Trường Ninh bá phu nhân hy vọng tiểu nữ nhi của nàng có thể kết thân với thiếu gia Tạ Cảnh Huy thứ tử nhị phòng." Triệu quản gia cung kính trả lời, không chút hảo cảm với vị Đại phu nhân Trương thị kia.

 

Tạ lão phu nhân ngẩng đầu, nhíu mày, thần sắc lãnh đạm nói: "Việc này ta không dính vào, ngươi nói với thế tử, để nó tự xử lý."

 

Nói cho cùng, từ hôn là ý của chúa nàng, vậy hậu quả phiền toái hắn cũng nên tự mình giải quyết.

 

Tạ lão phu nhân vốn rất thích cháu trai thừa tự này, lại là con cháu dòng chính Tạ gia, vừa thương vừa sủng, còn dung túng hạ nhân gọi nó là thế tử gia, nào ngờ nó lại vì đại tiểu thư An Viễn Hầu mà từ hôn Khương Tứ tiểu thư, Tạ lão phu nhân khó có thể tiếp nhận, nguyên nhân hôn sự này được định ra, Tạ lão phu nhân biết rõ tường tận, vì thế không khỏi sinh ra một tia khó chịu với hắn.

 

Nữ tử bị từ hôn, lễ pháp đối với nữ tử từ trước đến nay nhiều hà khắc, nữ tử bị từ hôn nếu không phải là tùy ý lập gia đình, thì chính là gửi vào chùa, xuống tóc làm ni cô.

 

Hạnh phúc về sau còn cái gì đáng nói?

 

Nhất là một nữ tử không còn phụ mẫu, dù nàng còn có một ca ca tốt, nhưng bây giờ còn chưa đứng lên, mà Đại phu nhân Trường Ninh Bá phủ lại là kẻ khôn khéo, có thể nói tương lai của Khương Tứ tiểu thư hoàn toàn mờ mịt.

 

Nhưng Quốc Công phủ chung quy vẫn cần hắn thừa tự.

 

Tạ lão phu nhân chỉ có thể mở một mắt nhắm một mắt, giúp hắn giải quyết hậu quả, tận lực bồi thường cho Khương Tứ tiểu thư, hy vọng bát tự của Khương Tứ tiểu thư tương thích với con trai, miễn cho cháu trai hủy cả cuộc đời nàng.

 

"Triệu quản gia, điều kiện Khương Tứ tiểu thư đưa ra, tạm thời đừng để thế tử biết, Trường Ninh Bá phủ bên kia chắc hẳn cũng sẽ không lan truyền chuyện này lộ ra ngoài."

 

Cuối cùng, Tạ lão phu nhân nhịn không được dặn dò một câu, bà không muốn Khương Tứ tiểu thư bị chỉ trích vào lúc này, dù bát tự của Khương Tứ tiểu thư và con trai bà có hợp hay không.

 

Triệu quản gia vâng lời, không báo cho thế tử gia.

 

Mọi việc đều như Tạ lão phu nhân dự liệu, Khương lão phu nhân và Đại phu nhân Trương thị đều không định lan truyền lời ngông cuồng của Khương Nịnh Bảo.

 

Vậy nên bên ngoài chỉ biết tin thế tử phủ Định Quốc công từ hôn.

 

Đến Tạ Cảnh Dực cũng không biết chuyện vị hôn thê của mình vừa bị hắn từa hôn, ngay sau đó Khương Nịnh Bảo đã nói phải gả cho cha nuôi Định Quốc Công của hắn, không chút mảy may quyến luyến. Truyện được edit bởi Sắc - Cấm Thành fanpage. Copy vui lòng up sau page 4 chương.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện