Gả Cho Cha Của Nam Chính

Chương 7


trước sau

Từ chuyện phát sinh ở đào hoa yến, gần đây vẫn luôn có người lặng lẽ nhìn chằm chằm vào động tĩnh của Định Quốc Công phủ. Truyện được edit bởi Sắc - Cấm Thành fanpage. Copy vui lòng up sau page 4 chương.

 

Tin Triệu quản gia đến phủ Trường Ninh Bá từ hôn đã bị người khác cố ý tung ra ngoài sau khi hắn rời khỏi phủ Trường Ninh Bá, hiện tại dân chúng khắp kinh thành đều đang bàn tán về việc này, Khương Nịnh Bảo trong lúc không rõ tình hình đã nhận được một làn sóng đồng tình rất lớn.

 

Rõ nàng nàng không sai, lại bị nhà trai từ hôn.

 

Vị Tứ tiểu thư phủ Trường Ninh Bá có phần quá thảm rồi.

 

Có người được đồng tình đương nhiên cũng có người bị ghét bỏ, Dương Thư Thanh thân là nữ chính, trời sinh đã làm cho nữ nhân ghen ghét, khi danh tiếng của nàng càng ngày càng lớn, người ghen ghét nàng cũng mọc lên tới tấp như rau hẹ, cắt một gốc thì lại có gốc khác dài ra.

 

Tạ Cảnh Dực vốn có thanh danh cực tốt cũng bị không ít người nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, ắt phải làm hỏng thanh danh của hắn.

 

“Khương Tứ tiểu thư thật đáng thương.”

 

“Khương Tứ tiểu thư cũng thật xui xẻo, rõ ràng không làm gì, lại bị người ta từ hôn, không biết là vì mị lực của Dương Đại tiểu thư quá lớn hay là Tạ thế tử quá vô tình.”

 

“Không biết thì đừng nói bậy, thế tử gia phủ Quốc Công là vì trách nhiệm mới từ hôn, nghe nói thế tử phủ Quốc Công sẽ nhận Khương Tứ tiểu thư làm muội muội, nhập vào gia phả, kỳ thật từ vị hôn thê chưa vào cửa biến thành Đại tiểu thư phủ Định Quốc Công cũng không tồi.”

 

“Ta nhổ vào, đây là thứ trách nhiệm gì, đừng sỉ nhục từ trách nhiệm này, ta nói, Tạ thế tử cũng thật tàn nhẫn, không biết hắn bị vị Dương Đại tiểu thư kia cho uống thứ bùa mê thuốc lú gì, chỉ tội nghiệp Khương Tứ tiểu thư.”

 

“Thật ra làm Đại tiểu thư phủ Định Quốc Công cũng không tồi.”

 

“Không tồi cái gì, Khương Tứ tiểu thư là một người ngoài, nhập vào gia phả Tạ gia, ban đầu có lẽ sẽ không tồi, nhưng sau khi nàng gả đi, ai có thể bảo đảm?”

 

“Ta có tin tức nội bộ, Dương Đại tiểu thư đã sớm quen biết với Tạ thế tử, Dương Đại tiểu thư rơi xuống nước ở hoa đào yến của Thụy Vương Phi thật ra là một kế hoạch mưu tính cẩn thận.”

 

“Cái gì, là thật hay giả thế?”

 

“Là thật, việc này người biết được cực ít.”

 

“Chân tướng hóa ra lại là thế này, Tạ thế tử sợ là sớm đã muốn từ hôn, đáng thương thay Khương tứ tiểu thư, bị Dương đại tiểu thư và Tạ thế tử hợp tác tính kế.” Truyện được edit bởi Sắc - Cấm Thành fanpage. Copy vui lòng up sau page 4 chương.

 

“Uổng công ta từng cảm thấy Dương đại tiểu thư thông minh tuyệt trần, bản lĩnh không thua đấng mày râu, không nghĩ tới tâm cơ của nàng ta sâu như vậy, thế nhưng lại không biết xấu hổ đi tính kế vị hôn phu của người khác.”

 

Khương Nịnh Bảo ngồi trong phủ không biết được lời đồn bên ngoài truyền đi càng ngày càng điên cuồng, hình tượng của nữ chính Dương Thư Thanh và nam chủ Tạ Cảnh Dực bị bôi đen không ít, nàng đã trở thành đối tượng được mọi người đồng tình.

 

Nếu biết, Khương Nịnh Bảo cũng sẽ chỉ cười một tiếng.

 

Bôi đen nam nữ chính cũng không có tác dụng gì, bôi đen càng nhiều, lúc tẩy trắng sẽ càng xuất sắc.

 

Ở An Viễn Hầu phủ.

 

Dương Thư Thanh ngồi trước bàn trang điểm, nhìn nữ tử mỹ lệ mắt ngọc mày ngài trong gương đồng, không thể ngăn chặn suy nghĩ ngọt ngào đang dâng lên trong lòng, nàng không nghĩ tới thế tử Định Quốc Công quyền thế ngập trời ở kiếp trước sẽ vì nàng mà từ hôn với Khương Nịnh Bảo.

 

“Khương Tứ tiểu thư, ta thật sự không phải cố ý đoạt vị hôn phu của ngươi.”

 

Dương Thư Thanh lẩm bẩm nói nhỏ, trong mắt hiện lên một tia do dự, cuối cùng, nàng đứng dậy đi đến cái bàn bên cạnh, cầm bút lông viết một bức thư, gọi tỳ nữ tâm phúc Thiến Bích vào, giao cho nàng.

 

“Thiến Bích, giao phong thư này cho thế tử Định Quốc Công.”

 

Thiến Bích nhận phong thư đưa vào cổ tay áo, cung kính lên tiếng rồi lui ra ngoài.

 

Dương Thư Thanh dùng ánh mắt phức tạp nhìn khói xanh lượn lờ trong lư hương, nàng thừa nhận bản thân động lòng với thế tử Định Quốc Công, chỉ là hiện tại nàng vẫn chưa giải quyết hết kẻ thù của kiếp trước, còn chưa trả thù đám người Tấn Vương và Tấn Vương Phi, nàng còn chưa muốn lập gia đình nhanh như vậy.

 

Nhưng kêu nàng từ bỏ Tạ Cảnh Dực, nàng… Nàng không nỡ.

 

Nàng cũng muốn được người khác nâng trong lòng bàn tay sủng ái, có sự ôn nhu chỉ thuộc về mình, không có nữ nhân khác, chỉ có một người là nàng.

 

Tình cảm như vậy chỉ có Tạ Cảnh Dực mới có thể cho nàng.

 

Kiếp trước hắn cũng chỉ có một nữ nhân là Khương Nịnh Bảo, là ao ước của tất cả nữ tử ở kinh thành.

 

Dương Thư Thanh cũng là một trong số đó.

 

Trong những năm ở lãnh cung, nàng từng vô số lần vọng tưởng, nếu lúc trước bản thân không liều lĩnh gả cho Tấn Vương làm Trắc Phi… Có phải tất cả mọi chuyện đều sẽ không trở thành như vậy hay không?

 

Dù không thể gả cho một nam nhân giống như Tạ Cảnh Dực, cũng có thể làm một chính thê được kính trọng.

 

Nàng muốn có mũ phượng khăn đỏ quàng vai, vẻ vang xuất giá, làm một chính thê danh chính ngôn thuận.

 

Chuyện này đã trở thành thành chấp niệm của Dương Thư Thanh.

 

Kiếp này, Dương Thư Thanh không còn ngang ngược ngốc nghếch như kiếp trước, không hề bị tình yêu che mắt, thận trọng từng bước, cướp đoạt tiên cơ, giả nam trang để làm quen với người sẽ có quyền thế trong tương lai.

 

Nhưng lời đồn đại bên ngoài quá ồn ào huyên náo, không ít người đục nước béo cò, ra sức bôi đen nàng, trong này chắc chắn có một phần công lao của các di nương của cha nàng và cá thứ tỷ muội nhà nàng, lúc này, nàng không thể can thiệp vào, tránh cho càng bôi càng đen.

 

Chỉ có thể để Tạ thế tử ra tay.

 

Tuy nhiên, nàng cũng không thể không làm gì, Dương Thư Thanh rũ mắt trầm tư, trong mắt lóe lên một tia sáng, sau một lúc lâu, nàng quyết định mời Khương Nịnh Bảo đến gặp, tự mình xin lỗi nàng. Truyện được edit bởi Sắc - Cấm Thành fanpage. Copy vui lòng up sau page 4 chương.

 

Vừa nghĩ liền làm, Dương Thư Thanh gọi một tỳ nữ tâm phúc khác - Thiến Dung, giao cho nàng ra một bức thư khác, nhỏ giọng phân phó vài câu, Thiến Dung liền vội vàng rời khỏi An Viễn Hầu phủ.

 

Ở Trường Ninh Bá phủ.

 

Khương Nịnh Bảo bình tĩnh chờ Tạ Cảnh Dực giải trừ hôn ước, chờ liên tục ba ngày vẫn chưa có tin tức, nàng kinh ngạc nhíu mày, thầm nghĩ, tên Tạ Cảnh Dực này sẽ không vì lời đồn đại bên ngoài mà quyết định không từ hôn chứ?

 

Không, hẳn là không có khả năng đó.

 

Lực hấp dẫn của nam nữ chính trong văn trọng sinh là cực lớn, đặc biệt là với Tạ Cảnh Dực đã nảy sinh tình ý với nữ chính Dương Thư Thanh, sao có thể để nữ chính chịu oan ức.

 

“Cô nương, ba ngày nay đã không có tin tức gì, chắc là Tạ thế tử có lẽ không từ hôn rồi.”

 

Trên mặt tỳ nữ Xuân Hỉ khó nén vui mừng, cho dù bên ngoài ồn ào huyên náo, nhưng hôn ước của cô nương và Tạ thế tử vẫn chưa chính thức giải trừ, nói không chừng vẫn còn đường vãn hồi.

 

Không thấy Đại phu nhân trong phủ mong ngóng, không dám làm quá phận.

 

“Xuân Hỉ, ngươi cao hứng cái gì, Tạ thế tử cũng không nói sẽ không thoái hôn.” Khương Nịnh Bảo khẽ cười một tiếng, không chút do dự hắt cho nàng một chậu nước lạnh.

 

Sự vui mừng trên mặt Xuân Hỉ rút đi, nàng ai oán liếc cô nương một cái, sao cô nương lại bi quan như vậy.

 

“Xuân Hỉ, ta để ngươi phái người theo dõi động tĩnh của phủ Định Quốc Công và Đại tiểu thư phủ An Viễn Hầu , có phát hiện gì không?” Khương Nịnh Bảo không muốn chú ý vào mấy chuyện hư hỏng của nam chính Tạ Cảnh Dực, nàng chỉ muốn biết ý kiến của Tạ lão phu nhân.

 

Ba ngày rồi, Triệu quản gia vẫn chưa cho tin tức chính thức.

 

Đại bá mẫu bên kia không ngừng làm chuyện mờ ám, theo sự hiểu biết của Khương Nịnh Bảo, tâm phúc bên người Trương thị gặp gã sai vặt bên người Tạ Cảnh Dực mấy lần, không biết giao dịch cái gì với Tạ thế tử.

 

Khương Nịnh Bảo hơi nhíu mày.

 

Ngày hôm qua, Đại bá từ trước đến nay chưa từng quan tâm nàng lại qua đây châm biếm nàng một phen, lời trong ý ngoài chính là từ hôn là việc phải làm, làm cho nàng không muốn làm chuyện mờ ám vô vị nữa.

 

Đại bá này tư chất bình thường, chiếm thân phận trưởng tử mà kế thừa tước vị Trường Ninh bá này, còn có một chức quan lục phẩm, nhiều năm như vậy rồi, vẫn không được thăng chức.

 

Thế tử Định Quốc Công đền bù chức quan ngũ phẩm kia, không cần đoán, chắc chắn đã được đại bá nàng chú ý rồi.

 

Khương Nịnh Bảo híp mắt, lạnh nhạt thầm nghĩ, chức quan ngũ phẩm sao có thể rơi vào tay đại phòng chứ, nàng còn có một đại ca ruột đấy.

 

“Cô nương, hai ngày trước, Tạ lão phu nhân rời khỏi phủ Định Quốc Công đến nay chưa về, Tạ thế tử, Tạ thế tử hắn từng lén gặp Đại tiểu thư An Viễn Hầu phủ mấy lần.”

 

Xuân Hỉ do dự một chút, cúi đầu không dám nhìn cô nương, nhỏ giọng nói ra việc đã phát hiện ba ngày này.

 

“Sao ngươi không báo việc này cho ta?” Khương Nịnh Bảo nhấp một ngụm trà, cặp mắt tuyệt đẹp nhìn thẳng khuôn mặt thấp thỏm của Xuân Hỉ, tựa hồ đã hiểu rõ tâm tư của nàng.

 

“Nô tỳ… Nô tỳ…” Sắc mặt Xuân Hỉ đỏ lên, lúng ta lúng túng không dám giải thích, nàng có thể nói là sợ cô nương đau lòng, mới giấu diếm không báo sao?

 

Sao Khương Nịnh Bảo không hiểu ý tứ của Xuân Hỉ, than nhẹ một tiếng, dịu dàng nói: “Xuân Hỉ, chuyện lần này ta không truy cứu, về sau không được lại tự mình lén lút dấu diếm không báo.”

 

Đừng chỉ thấy Khương Nịnh Bảo là một nữ tử nhu nhu nhược nhược, ở phủ Trường Ninh Bá đã lâu, cơ hồ không hề xuất đầu lộ diện bên ngoài, nhưng có của hồi môn và mạng lưới giao thiệp mà mẫu thân để lại cho nàng, Khương Nịnh Bảo không chỉ vô vùng rõ ràng động tĩnh trong phủ, cũng rõ như lòng bàn tay những tin tức bên ngoài.

 

E rằng Đại phu nhân Trương thị và Khương lão phu nhân cũng không biết Khương Nịnh Bảo che giấu sâu như vậy.

 

Lúc này, bên ngoài truyền đến âm thanh của một bà tử.

 

“Tứ tiểu thư, người có thư.”

 

“Xuân Hỉ, đi lấy vào.” Tâm trạng của Khương Nịnh Bảo vui vẻ, có lẽ là hồi âm của đại ca, lại nói tiếp, Diêu chưởng quỹ hẳn là đã đưa bức thư của nàng vào trong tay đại ca.

 

Chờ Xuân Hỉ đem thư vào,

Khương Nịnh Bảo thấy có chút kỳ quặc, sao lại là hai bức, nàng vừa cầm lấy, hóa ra một bức là hồi âm của đại ca, một bức khác là thư mời của Đại tiểu thư An Viễn Hầu.

 

Khương Nịnh Bảo đặt thư mời của Dương Thư Thanh xuống, mở bức thư hồi âm của đại ca ra trước, nhìn nét bút cứng cáp có lực quen thuộc trong thư, khóe miệng Khương Nịnh Bảo hơi cong lên.

 

Sau khi đọc xong, tâm tình của Khương Nịnh Bảo cực kì tốt.

 

Đại ca quả nhiên là đứng về phía mình, dù nàng nói muốn gả cho Định Quốc Công, đại ca cũng không có cố gắng khuyên nàng, chỉ quanh co nói đừng để hắn lo lắng, muốn nàng cố gắng yêu quý chính mình. Truyện được edit bởi Sắc - Cấm Thành fanpage. Copy vui lòng up sau page 4 chương.

 

Xuân Hỉ đứng một bên xem đến nôn nóng, không biết Tam thiếu gia có khuyên cô nương bỏ đi ý muốn gả cho Định Quốc Công đáng sợ hay không.

 

Khương Nịnh Bảo cất kỹ bức thư của đại ca, quý trọng mà đặt vào tráp, trong cái tráp đều là thư nhà của đại ca ở thư viện Thanh Sơn gửi về cho nàng.

 

Khép tráp lại, Khương Nịnh Bảo bắt đầu mở thư mời của Dương Thư Thanh ra, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy nét bút của nữ chính, là chữ Khải [1] nhỏ viết tay, thanh tú xinh đẹp, mờ hồ lộ ra một tia khí khái bất khuất.

 

[1] Khải thư (phồn thể: 楷書; giản thể: 楷书; bính âm: kǎishū) hay chữ khải, còn gọi là chân thư (真書), chính khải (正楷), khải thể (楷體) và chính thư (正書), là phong cách viết chữ Hán ra đời muộn nhất (xuất hiện khoảng giữa thời Đông Hán và Tào Ngụy và phát triển thành phong cách riêng vào thế kỷ 7), do đó đặc biệt phổ biến trong việc viết tay và xuất bản hiện đại (chỉ sau các kiểu chữ Minh thể và gothic sử dụng riêng trong in ấn).

 

Chữ viết thế này, đến đệ nhất nam phụ Tần Vương và nam chính Tạ Cảnh Dực đều phải than thở không thôi.

 

Khương Nịnh Bảo cũng cảm thấy chữ viết của nữ chính rất hàm súc thú vị.

 

Sau khi thưởng thức xong chữ viết của nữ chính Dương Thư Thanh, nàng nhìn qua địa điểm và thời gian trên thư, là một nơi gọi là quán trà Tấn Giang, khóe miệng nổi lên một ý cười nghiền ngẫm.

 

“Thật đúng là nơi tốt.”

 

Hầu như không ai biết quán trà Tấn Giang là sản nghiệp cha mẹ nàng đặt mua lúc nàng mười tuổi, là nơi các quý phu nhân, thiên kim thiếu gia và các văn nhân yêu thích nhất, phòng khách có cách âm hiệu quả, tính riêng tư cực kỳ tốt.

 

Quán trà như Tấn Giang rất hiếm thấy, nó nổi tiếng nhất không phải về trà, mà là các loại rượu hoa độc đáo.

 

Những loại rượu hoa này tất cả đều do Khương Nịnh Bảo tự sản xuất, nàng có một kỹ năng ủ rượu thần kỳ, rượu hoa qua tay nàng, đều sẽ tự mang đặc tính thần kỳ, để không làm lộ sự dị thường của mình, rượu hoa trong quán trà Tấn Giang đều đã được pha loãng, tác dụng so với rượu hoa bình thường chỉ hơn một chút.

 

Đây là lúc rượu hoa đào được hoan nghênh nhất trong năm, uống rượu hoa đào lâu dài, có hiệu quả dưỡng nhan rất tốt, được các quý phu nhân yêu thích nhất. Truyện được edit bởi Sắc - Cấm Thành fanpage. Copy vui lòng up sau page 4 chương.

 

Vì sao quán trà Tấn Giang ngày ngày hốt bạc, lại không ai dám động vào, là bởi vì năm đó Khương Nịnh Bảo mới mười tuổi to gan lớn mật xé một tấm da hổ lớn, rải khắp đường tuyên bố ngọn núi chống đỡ phía sau quán trà là Định Quốc Công.

 

Khương Nịnh Bảo nghĩ đến một chuyện cũ, nhớ tới thần sắc khiếp sợ của cha mẹ và đại ca lúc ấy, nhịn không được cười nhạt một tiếng, lẩm bẩm.

 

“Đây không phải là duyên phận sao?”

 

Thật ra Khương Nịnh Bảo cũng không tính là nói dối.

 

Vị hôn phu của nàng - Tạ Cảnh Dực là thế tử phủ Định Quốc Công, phủ Định Quốc Công cũng coi như là chỗ dựa của nàng, mà chủ của Định Quốc Công phủ là Định Quốc Công, cho nên chỗ dựa của nàng cũng là Định Quốc Công, không phải sao?

 

Có người không tin bèn nhắc tới quán trà Tấn Giang trước mặt Định Quốc công, sau khi Định Quốc Công Tạ Hành kiểm chứng, chấp nhận.

 

Hiện tại cả kinh thành đều biết Định Quốc Công là chỗ dựa của quán trà Tấn Giang, đặt Tấn Giang quán trà vững vàng ở địa vị không ai dám động vào.

 

Khương Nịnh Bảo cong khóe môi, nhìn cây hoa quế ngoài cửa sổ, tươi cười xinh đẹp động lòng người.

 

Nói không chừng đây là duyên phận của nàng và Định Quốc Công, hôm sau sau sáu năm, Tạ thế tử từ hôn, nàng lại nói muốn gả cho Định Quốc Công, chờ một ngày kia nàng gả cho Định Quốc Công, càng chứng thực thêm Định Quốc Công chính là chỗ dựa lớn nhất của nàng.

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện