Gả Cho Cha Của Nam Chính

Chương 8


trước sau

Mồng chín tháng ba, ánh nắng tươi sáng, thích hợp đi ra ngoài thăm hỏi bạn bè.

 

Khương Nịnh Bảo chải búi tóc, kẻ lông mày, mặc một váy dài màu vàng nhạt có thêu hoa ngọc lan, bên hông cài hai miếng ngọc bội giá trị xa xỉ, lúc đi lại, ngọc bội kêu leng keng, phù hợp với dung nhan ôn nhu tinh xảo, dáng vẻ mảnh mai yếu ớt, xinh đẹp và linh động.

 

Nhìn mỹ nhân mềm yếu trong gương, môi Khương Nịnh Bảo hiện lên một nụ cười ý vị thâm trường, chớp chớp đôi mắt xinh đẹp.

 

"Dương Thư Thanh cuối cùng cũng gặp mặt rồi."

 

Đừng nghĩ nàng là vị hôn thê của Tạ Cảnh Dực, thực ra hai người cũng chưa gặp nhau được mấy lần, mỗi lần gặp đều là ở tiệc mừng thọ của Khương lão phu nhân, chưa bao giờ thật sự ở chung một chỗ, hiển nhiên chẳng thể nói chuyện tình cảm.

 

Đặc biệt là ba năm gần đây, sau khi cha mẹ nàng qua đời, mỗi tiệc mừng thọ của Khương lão phu nhân, Tạ Cảnh Dực đều vội vã đến dâng quà mừng thọ lên, lại vội vã rời đi, chưa từng chạm mặt với Khương Nịnh Bảo.

 

Tạ Cảnh Dực e là không biết sau khi nàng trưởng thành lại có dáng vẻ điềm đạm đáng yêu, mảnh mai yếu mềm như thế này.

 

"Xuân Hỉ, lấy cho ta cái mũ có màn che."

 

Khương Nịnh Bảo thu hồi ánh mắt, nhẹ giọng phân phó.

 

"Dạ, tiểu thư chờ một lát."

 

Xuân Hỉ đi vào trong phòng, lấy ra một chiếc mũ lụa đen mỏng có màn che.

 

Khương Nịnh Bảo nhìn chiếc mũ có màn trước mặt, đôi mắt đẹp ánh lên một chút hoài niệm, chiếc mũ này là vào năm nàng mười hai tuổi, mẫu thân Dương thị của nàng tặng cho nàng, nàng nhớ mẫu thân có nói qua, con gái tốt nhất là đội mũ có màn che mặt khi ra khỏi phủ.

 

Mẫu thân Dương thị của nàng là một nữ nhân dịu dàng xinh đẹp, vô cùng xem trọng đứa con gái duy nhất, Khương Nịnh Bảo được Dương thị hun đúc hơn mười năm, tẩy đi hết sự thô ráp ở tận thế, đã có được khí chất của tiểu thư khuê các.

 

Dưới sự giáo dục ân cần của Dương thị, Khương Nịnh Bảo có thói quen mang mũ che dung mạo khi ra ngoài.

 

"Đi thôi."

 

Khương Nịnh Bảo đội mũ lên, che đi gương mặt tinh xảo xinh đẹp, mang theo Xuân Hỉ bước ra viện.

 

Xuân Hỉ gọi xe ngựa chờ ngoài cửa phủ, xe ngựa trong Trường Ninh Bá phủ đều đã có chủ, Khương Nịnh Bảo và các thiếp thất nếu như muốn ra khỏi cửa phủ, phải được Đại phu nhân Trương thị cho phép, mới có thể sử dụng xe ngựa trong phủ.

 

Nhưng vì Khương Nịnh Bảo không muốn khắp người đều là tai mắt của Đại phu nhân Trương thị, liền lấy một ít bạc từ của hồi môn của mẫu thân ra mua một chiếc xe ngựa thủ công tinh xảo để ở chỗ Diêu chưởng quỹ, chỉ cần ra khỏi cửa, Xuân Hỉ nhất định sẽ gọi xe ngựa từ bên kia tới.

 

Phu xe cũng là đầy tớ có xuất thân rõ ràng do Diêu chưởng qũy mua.

 

Vừa bớt lo, vừa bớt phiền phức.

 

Việc này Khương lão phu nhân cũng biết, nhưng Khương Nịnh Bảo không đụng tới tiền trong phủ, khó mà nói gì, đại phu nhân Trương thị càng không quan tâm, chỉ làm như không thấy.

 

"Tiểu thư, người thực sự muốn đi gặp Dương Đại tiểu thư sao?" Lên xe ngựa, tỳ nữ Xuân Hỉ đứng ngồi không yên, trên mặt tràn đầy lo lắng.

 

Khương Nịnh Bảo buồn cười liếc mắt nhìn Xuân Hỉ, trêu ghẹo nói: "Xuân Hỉ, Dương đại tiểu thư đâu phải là mãnh hổ dã thú, có gì phải sợ?"

 

Xuân Hỉ suýt khóc, sao cô nương lại luôn bình tĩnh như vậy.

 

Dương Đại tiểu thư tuy không phải là mãnh hổ dã thú, nhưng gia đình của nàng ta so với mãnh hổ dã thú còn đáng sợ hơn, còn là tình địch của cô nương đấy.

 

Sau khi xe ngựa rời khỏi Trường Ninh Bá phủ, Đại phu nhân Trương thị biết được tin này, cười lạnh một tiếng.

 

Ở nơi đầu sóng ngọn gió này bị người ta từ hôn, còn không biết sợ mà đi gặp Dương đại tiểu thư, chờ ngày mai Định Quốc Công phủ chính thức thoái hôn này, nàng khóc cũng chưa muộn đâu.

 

Đúng vậy, Đại phu nhân Trương thị biết được lần này Khương Nịnh Bảo rời phủ là vì đồng ý lời mời của trưởng nữ An Viễn Hầu, lại không cho người ngăn cản, thậm chí có ý ngầm chế giễu.

 

Dù sao thì Trương thị và Tạ thế tử đã thỏa thuận, ngay sau khi đứa cháu gái này chính thức bị thoái hôn, Dao nhi của nàng sẽ đính hôn với thiếu gia nhị phòng Tạ gia Tạ Cảnh Huy, sau đó là chức quan ngũ phẩm sẽ rơi vào người bá gia, còn có một số bồi thường phong phú khác khác.

 

Đại phu nhân Trương thị chưa bao giờ cảm thấy sung sướng như vậy.

 

Quán trà Tấn Giang.

 

Khương Nịnh Bảo mang mũ lụa màu đen có màn che bước xuống xe ngựa, một trận gió thổi tới, vén lên một góc màn của chiếc mũ Khương Nịnh Bảo đội, làm nhan sắc tinh xảo xinh đẹp của nàng lộ ra, chưởng quầy quán trà sau khi nhìn thấy, sự kinh ngạc chợt lóe lên trong mắt, thầm nghĩ sao chủ tử lại đột nhiên tới đây, nét mặt cung kính mà nghênh đón.

 

"Chưởng quầy, ta có hẹn ở ghế lô số 4 lầu hai." m thanh trong trẻo uyển chuyển vang lên, cách lớp lụa đen mỏng, Khương Nịnh Bảo lén chớp mắt với ông chủ, ra vẻ không quen biết hắn.

 

Quán trà Tấn Giang nằm sừng sững trên đường phố phồn hoa nhất của kinh thành, khuôn viên rộng lớn, cảnh vật xung quanh thanh tịnh và đẹp đẽ, bầu không khí vô cùng tốt, bên trong đã có hai ba thiếu gia đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau, cũng có không ít người tri thức và học trò đang tinh tế thưởng thức trà.

 

Các thiên kim tiểu thư và quý phu nhân đều thích ngồi ở phòng riêng trên lầu.

 

Chủ tớ Khương Nịnh Bảo bước vào quán trà, cũng không khiến những người trong quán trà chú ý, những người khách trong quán trà Tấn Giang đều là người có quyền thế hoặc học thức cao, cùng lắm là quét mắt một vòng người vừa rồi rồi dời mắt.

 

"Thì ra tiểu thư người là khách quý của Dương tiểu thư, để tại hạ dẫn ngài lên trên." Chưởng quầy rất thức thời đóng vai người xa lạ với Khương Nịnh Bảo, cung kính dẫn đường.

 

Ghế lô số 4 lầu hai được Dương Thư Thanh bao trọn, ghế lô này được bố trí tao nhã và rộng rãi, vài bức danh họa treo cân đối trên tường, trên cái kệ trong góc phòng có một bình hoa màu hồng cắm những bông hoa xinh đẹp ướt át.

 

Dương Thư Thanh sớm đã chờ trong phòng, bên người là hai tỳ nữ thanh tú động lòng người.

 

Trên người nàng ta là một chiếc váy đỏ thẫm thêu hoa mẫu đơn bên eo, cực kỳ rực rỡ, nàng ta có làn da trắng nõn mịn màng hơn cả tuyết, tựa như dương chi bạch ngọc.

 

Khương Nịnh Bảo thấy một màn vậy, thầm khen một tiếng, nữ chính Dương Thư Thanh này, quả thực rất hợp với váy áo màu đỏ rực, càng bộc lộ khí chất cao quý, xinh đẹp tuyện trần.

 

Căn cứ theo sách, nữ chính đời trước mặc kệ sự phản đối của An Viễn Hầu, thề sống thề chết phải gả cho Tấn vương làm Trắc Phi, sau khi gả lại không mặc xiêm y màu đỏ nữa.

 

Sau khi trọng sinh, nữ chính có một chấp niệm mãnh liệt.

 

Đời này tuyệt đối không gả cho người có thê thiếp, cho dù là thiếp trong hoàng thất.

 

Nữ chính cực kì thích xiêm y màu đỏ, bất kể là màu đỏ thẫm, màu đỏ hồng, màu hồng... Chỉ cần là màu đỏ, nàng ta đều thích, đặc biệt là màu đỏ thẫm.

 

"Dương tiểu thư, xin chào." Khương Nịnh Bảo lễ phép chào hỏi, âm thanh êm dịu dễ nghe, mềm mại êm tai, làm cho người nghe không nhịn được sinh lòng quý mến.

 

Dương Thư Thanh vô cùng xinh đẹp, khí chất xuất chúng, như một viên minh châu lóa mắt, hoàn toàn khác biệt với khí chất của Khương Nịnh Bảo.

 

Tướng mạo của Dương Thư Thanh trong mắt các quý phu nhân là kiểu con dâu thích hợp nhất, còn tướng mạo xinh đẹp yếu đuối như bạch liên hoa của Khương Nịnh Bảo lại là kiểu mà các quý phu nhân không thích nhất.

 

Khương Nịnh Bảo cũng đành chịu, dung mạo là trời sinh, giữ đạo hiếu ba năm, nàng cũng không tham gia yến hội một lần nào, vì vậy bên ngoài cũng không ai biết dung mạo vị hôn thê của thế tử gia Định Quốc Công.

 

"Khương Tứ tiểu thư, mời ngồi." Hai mắt Dương Thư Thanh lóe lên một cái, mở miệng cười dịu dàng, nàng liếc mắt nhìn chưởng quầy: "Chưởng quầy, lát nữa mang một bình rượu hoa đào ngon nhất ra đây."

 

Chưởng quầy đáp một tiếng, rất hiểu chuyện đóng cửa phòng lại rời đi.

 

Trong phòng chỉ còn hai người và tỳ nữ đi theo, Khương Nịnh Bảo giơ tay lên, bỏ chiếc mũ có màn che ra, gương mặt ôn nhu tinh xảo hiện ra, cùng tỳ nữ Xuân Hỉ bước qua, ngọc bội bên hông va vào nhau, phát ra tiếng leng keng trong trẻo, phối hợp với cái váy dài màu vàng nhạt có thêu hoa ngọc lan trên người nàng, thoạt nhìn rất động lòng người.

 

Dương Thư Thanh khi tận mắt nhìn thấy dung mạo của Khương Nịnh Bảo, trong nháy mắt nhíu mày lại.

 

Lại nói tiếp, đây là lần đầu tiên Dương Thư Thanh kiếp thứ hai nhìn thấy chân dung của Khương Nịnh Bảo, không nghĩ tới bề ngoài của Khương Nịnh Bảo sẽ yếu đuối dễ bị ức hiếp như vậy, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu, trong lòng không tự chủ hiện lên sự bực bội và chán ghét.

 

Dương Thư Thanh bất kể là kiếp trước hay kiếp này, đều ghét nhất loại con gái có bề ngoài nhu nhược, dường như chỉ cần các nàng hơi nhíu mày, bày ra vẻ điềm đạm đáng yêu yếu đuối, các nam nhân sẽ lập tức thương tiếc và che chở.

 

Hôm nay thấy dáng vẻ này của Khương Nịnh Bảo, chút áy náy của Dương Thư Thanh không cánh mà bay, trong lòng mơ hồ hiện lên một ý nghĩ ác độc, nói không chừng kiếp trước nàng có thể được Tạ Cảnh Dực sủng ái là do lợi dụng khuôn mặt làm cho người ta yêu mến này.

 

Nghĩ như vậy, Dương Thư Thanh cực kỳ khó chịu.

 

Khương Nịnh Bảo làm sao không nhận ra Dương Thư Thanh đang ngầm chán ghét nàng.

 

Nữ chính ghét nhất kiểu con gái bạch liên hoa điềm đạm đáng yêu, Khương Nịnh Bảo sớm đã chuẩn bị tâm lý, không thèm để ý chút nào, người khác vui buồn thế nào nàng cũng không quan tâm.

 

Nàng chỉ cần là chính bản thân là tốt rồi.

 

Đợi Khương Nịnh Bảo ngồi xuống, Dương Thư Thanh thu lại tâm trạng, cử chỉ trang nhã, động tác tự nhiên châm trà rót nước cho nàng, trên gương mặt xinh đẹp lộ ra một nụ cười áy náy.

 

“Khương Tứ tiểu thư, lần này lén hẹn gặp mặt, chủ yếu là để tự mình xin lỗi ngươi, ta không nghĩ sau chuyện ngoài ý muốn ở đào hoa yến đó, Tạ thế tử lại từ hôn.”

 

“Tuy ta cảm kích ân tình Tạ thế tử đã xuống nước cứu giúp, nhưng cũng không muốn cướp đoạt vị hôn phu của ngươi.”

 

Dương Thư Thanh đưa một chén trà qua, ngữ

khí chân thành cười khổ nói.

 

Khương Nịnh Bảo nhận láy chén trà, dùng nắp trà gạt một chút lá trà đi, trong lòng cười nhạt, nữ chính này cũng thật biết điều, lời trong ý ngoài đều có ý nói bản thân vô tội, tất cả đều là Tạ Cảnh Dực tự ý hành động, đồng thời còn ngầm khoe khoang mị lực của mình.

 

Nếu nàng là Khương Nịnh Bảo trong sách, nghe thấy cứ ba câu của nàng ta thì có một câu liên quan đến Tạ thế tử, sợ là sẽ bị chọc giận.

 

Có lẽ đây là mục đích của nữ chính.

 

Lấy danh xin lỗi để hẹn gặp, thật ra là để chọc giận nàng, một nữ tử bị từ hôn một khi đã bị chọc giận, liền dễ dàng làm ra chuyện mất lý trí.

 

Khương Nịnh Bảo ác ý để phỏng đoán vị nữ chính tàn nhẫn độc ác này, nàng cười như không cười nhìn nàng ta ra vẻ oan uổng vô tội lại ngầm khoe vẻ ta đây, nhẹ nhàng chất vấn.

 

“Chuyện Tạ thế tử từ hôn đã bị đồn đại ồn ào huyên náo, thanh danh của ta đã không còn, Dương tiểu thư, ngươi không cảm thấy lời xin lỗi này đã tới quá muộn sao?”

 

Theo hiểu biết của nàng, sau khi Dương Thư Thanh trọng sinh, đã giả nam ra khỏi phủ làm quen với những người tương lai sẽ có quyền thế lớn, đã sớm quen biết với Tạ Cảnh Dực từ hai năm trước, thường xuyên qua lại.

 

Có thể là do vòng sáng của nữ chính, ngoại trừ nam phụ thứ nhất, thế mà không ai phát hiện.

 

“Khương Tứ tiểu thư, Tạ thế tử muốn từ hôn là quyết định của hắn, tiểu thư lương thiện, trong lòng băn khoăn, mới có thể hẹn người ra đây gặp mặt để xin lỗi, thật ra mà nói, tiểu thư cũng là người vô tội.”

 

“Huống chi tiểu thư cũng không phải cố ý muộn như vậy mới đến xin lỗi, sau khi tiểu thư rơi xuống nước liền nhiễm lạnh, vẫn luôn ở trong phủ tĩnh dưỡng thân thể, cũng không biết chuyện Tạ thế tử từ hôn, đến lúc tiểu thư biết chuyện, đồn đại bên ngoài đã lớn lắm rồi.”

 

Thiến Bích là tỳ nữ tâm phúc của Dương Thư Thanh, rất ủy khuất lên tiếng giải thích, đồng thời chỉ ra tất cả chuyện này thật ra không có quan hệ trực tiếp với Dương Thư Thanh.

 

“Thiến Bích, im miệng!”

 

Mặt Dương Thư Thanh hơi trầm xuống, tức giận trừng mắt nhìn Thiến Bích một cái, ngượng ngùng cười cười với Khương Nịnh Bảo, áy náy nói: “Khương Tứ tiểu thư, ngươi đừng nghe tỳ nữ này nói bậy, cho dù như thế nào, chuyện ngươi bị từ hôn là do ta rơi xuống nước được Tạ thế tử cứu lên, lại bị hủy hoại sự trong sạch, Tạ thế tử mới có thể làm ra hành động như vậy, hôm nay hẹn Khương Tứ tiểu thư ra đây, chính là muốn đền bù sai lầm này.”

 

“Ta biết lúc này nói gì cũng đã muộn rồi, nhưng nếu không làm gì, ta khó mà an tâm.”

 

Lời nói của Dương Thư Thanh vô cùng chân thành, trong lòng âm thầm ngạc nhiên với phản ứng bình thản của Khương Nịnh Bảo, bị vị hôn phu mà quý nữ nào cũng ao ước từ hôn, thế mà nàng ta không tức giận dù chỉ một chút.

 

“Tiểu thư, chuyện Tạ thế tử từ hôn rõ ràng không có quan hệ trực tiếp với người……” Thiến Bích dậm dậm chân, nôn nóng biện giải.

 

Dương Thư Thanh lại trừng mắt với nàng lần nữa, tỳ nữ Thiến Bích này mới hậm hực ngậm miệng.

 

Khương Nịnh Bảo nhấp trà, lẳng lặng nhìn một màn này, nội tâm không hề dao động, cái gì mà không liên quan, cái gì mà rơi xuống nước sinh bệnh, đều là giả, đã lén lút gặp Tạ Cảnh Dực vài lần, còn diễn kịch trước mặt nàng, ý đồ chọc giận nàng, thật khôi hài.

 

“Dương tiểu thư, lấy nhân phẩm của Tạ thế tử, ta không tin hắn chỉ vì xuống nước cứu ngươi, liền từ hôn với ta, ta chỉ muốn hỏi một câu, Dương tiểu thư, ngươi và Tạ thế tử có phải đã quen nhau từ sớm hay không?”

 

Khương Nịnh Bảo ngữ khí mềm mỏng mà hỏi.

 

Lời này chỉ thiếu không trực tiếp hỏi Dương Thư Thanh, ngươi và Tạ thế tử lén lút qua lại đã bao lâu rồi.

 

Dương Thư Thanh sửng sốt một chút, bị đôi mắt tuyệt đẹp của Khương Nịnh Bảo nhìn chằm chằm, phảng phất như bị người ta nhìn thấu tất cả, không khỏi chột dạ, nhưng lúc này không thể thừa nhận, nàng lắc đầu phủ nhận: “Trước đào hoa yến, ta và Tạ thế tử cũng không quen nhau.”

 

Lúc nàng và Tạ thế tử gặp nhau, đều là nàng giả nam.

 

Sẽ không bị người khác phát hiện.

 

Dương Thư Thanh cực kỳ tự tin.

 

“Đây chính là Tạ thế tử vừa thấy Dương tiểu thư đã sinh tình, thật nhìn không ra, hóa ra vị hôn phu của ta là kẻ si tình.” Khương Nịnh Bảo hơi mỉm cười, nói ra nói lại trong bông có kim, ám chỉ Dương Thư Thanh là hồng nhan họa thủy.

 

Dương Thư Thanh rùng mình, lúc này mới cảm nhận được rõ ràng, vị Khương Tứ tiểu thư yếu đuối này không đơn giản.

 

Nàng thế mà nhìn lầm rồi.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện