Gả Cho Cha Của Nam Chính

Chương 9


trước sau

Cả căn phòng rơi vào im lặng.

 

Ngay lúc đó bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Thiến Dung ra mở cửa, liền thấy khuôn mặt tươi cười của chưởng quỹ và khay rượu tinh xảo. Truyện được edit bởi Sắc - Cấm Thành fanpage. Copy vui lòng up sau page 4 chương.

 

"Đây là rượu đào hoa ngon nhất mà Dương tiểu thư gọi."

 

Thì ra là chưởng quỹ tới đưa rượu, sau khi nhận lấy khay rượu từ tay chưởng quỹ, Thiến Dung lại đóng cửa phòng.

 

Dương Thư Thanh cầm lấy một bầu rượu, rót ra hai chén, đưa một chén cho Khương Nịnh Bảo, rồi nhấp một ngụm trong chén của mình.

 

"Khương Tứ tiểu thư, đào hoa tửu này loại rượu ngon nhất ở quán trà Tấn Giang, mỗi người mỗi ngày chỉ được gọi một bình."

 

Khương Nịnh Bảo mỉm cười, nâng chén uống thử, khen: "Quả nhiên danh bất hư truyền, vị không tệ."

 

Mèo khen mèo dài đuôi không hề chột dạ.

 

Trong mắt Dương Thư Thanh hiện lên thỏa mãn.

 

Chỗ dựa của quán trà Tấn Giang là Định Quốc Công, đợi nàng gả Định Quốc Công phủ vào đó, có lẽ sẽ biết chủ nhân quán trà này và người ủ đào hoa tửu là người nào

 

Khương Nịnh Bảo nhìn dáng vẻ của nữ chính, sao có thể không đoán ra suy nghĩ của nàng, trong lòng buồn cười.

 

Hai người lẳng lặng thưởng thức đào hoa tửu, không khí nhất thời hòa hợp.

 

Một lúc sau, Dương Thư Thanh chủ động mở miệng.

 

"Ta biết Khương Tứ tiểu thư oán giận, nhưng ta thật không làm chuyện thẹn với lòng, ta cũng không muốn giải thích quá nhiều, nói càng nhiều, Khương Tứ tiểu thư lại càng không tin."

 

Khương Nịnh Bảo gật đầu tán thành: "Đúng là sẽ không tin."

 

Không làm chuyện thẹn với lòng? Đã quan hệ không minh bạch với Tạ Cảnh Dực mà còn cố giả vô tội, Khương Nịnh Bảo không khỏi chán ghét.

 

Dương Thư Thanh giật mình, không ngờ Khương Nịnh Bảo sẽ trực tiếp gật đầu, Khương Tứ tiểu thư này thật sự khó chơi vô cùng, nàng hít một hơi thật sâu, lại rót một chén rượu cho Khương Nịnh Bảo, thở dài: "Nếu là ta, ta cũng sẽ không tin, nhưng những gì ta nói đều là lời từ đáy lòng."

 

Khương Nịnh Bảo đung đưa chén rượu, thầm nghĩ hôm nay thật diễm phúc được đích thân nữ chính rót rượu mời uống, nàng nhìn Dương Thư Thanh, cười nhẹ nhàng: "Dương tiểu thư, ta nhớ ngươi có nói muốn bồi thường cho ta?"

 

Dương Thư Thanh trong lòng bất an, trên mặt lại mỉm cười gật đầu: "Phải."

 

"Dương tiểu thư, nếu ngươi thật tâm muốn bồi thường ta, tại sao không thả ra tin đồn nói với mọi người là ngươi không có ý đoạt vị hôn phu của ta, sẽ không gả vào Định Quốc Công phủ, thế nào?"

 

Đôi mắt xinh đẹp của Khương Nịnh Bảo nhìn chằm chằm nàng, ung dung đợi Dương Thư Thanh đáp lại.

 

Hố đã đào xong, chỉ chờ nữ chính nhảy vào.

 

Khương Nịnh Bảo vốn nghĩ, nếu như nữ chính thật lòng nói xin lỗi, nàng sẽ bỏ qua tất cả, nào ngờ nữ chính này không phải loại lương thiện, mục đích thật sự của việc xin lỗi là tính kế nàng, chọc giận nàng.

 

Không đào hố chôn nữ chính một phen, thật sự có lỗi với mưu tính nàng ta khổ tâm chuẩn bị, tính toán kỹ càng.

 

Vừa nghe xong, hai tỳ nữ sau lưng Dương Thư Thanh lập tức mất bình tĩnh, tức giận trừng Khương Nịnh Bảo, Khương Tứ tiểu thư này thật quá đáng, tiểu thư đã ăn nói khép nép châm trà xin lỗi, sao nàng dám. . . Sao nàng dám đưa ra yêu cầu thế này?

 

Không ai so với các nàng rõ ràng hơn tiểu thư và Tạ thế tử là lưỡng tình tương duyệt.

 

Nếu tiểu thư thật sự phải đáp ứng yêu cầu của Khương Tứ tiểu thư, tính toán trước đó chẳng những đều đổ sông đổ bể, còn mất đi thanh danh trong sạch hay sao? Truyện được edit bởi Sắc - Cấm Thành fanpage. Copy vui lòng up sau page 4 chương.

 

Khương Tứ tiểu thư quả thật làm khó người khác, quá đáng vô cùng.

 

Dương Thư Thanh kinh ngạc, nàng ngờ Khương Nịnh Bảo lại ác đến thế, xem ra những việc nàng khổ công làm cả buổi không có tác dụng gì, Khương Tứ tiểu thư thật dầu muối không vào, mềm không được cứng không xong.

 

Nếu như nàng đáp ứng Khương Nịnh Bảo, thật sự thả ra tin đồn như thế, nàng và Tạ thế tử còn có tương lai sao, sau này đến lúc nàng thật sự gả vào phủ Định Quốc công, sẽ là trò cười cho thiên hạ.

 

Sống lại một đời, Dương Thư Thanh sẽ không để bản thân phải chịu uất ức.

 

Nhưng nếu không đáp ứng, không thể nghi ngờ là nàng tự làm mất mặt.

 

Hay cho một chiêu rút củi dưới đáy nồi.

 

Nhu nhược dễ ức hiếp gì chứ, điềm đạm đáng yêu chỗ nào, rõ ràng là giả dối, Khương Tứ tiểu thư so với trong tưởng tượng của nàng là loại người có tâm cơ, hơn nữa thông minh, chắc hẳn tính toán của nàng lúc trước đều đã rơi vào trong mắt nàng ta.

 

Dương Thư Thanh cười khổ sở trong lòng, sau khi sống lại, vì quá thuận buồm xuôi gió nên nàng đã quên trên trời có trời, trên người có người, một Khương Tứ tiểu thư nàng không thèm để trong mắt vậy mà khiến nàng tiến thoái lưỡng nan.

 

Có lẽ Khương Tứ tiểu thư kiếp trước có thể được Tạ thế tử sủng ái độc nhất vô nhị, không chỉ nhờ dung mạo yếu đuối mỹ lệ này, mà còn nhờ vào trí tuệ sắc bén, thông minh tuyệt đỉnh.

 

"Dương tiểu thư, khó xử đến vậy sao, hay là Dương tiểu thư kỳ thật đã hâm mộ vị hôn phu của ta từ lâu, mấy lời như không cố ý đều là nói dối?"

 

Khương Nịnh Bảo đùa nghịch sợi tóc bên tai, mỉm cười nhìn nàng, tựa như nhìn thấu suy nghĩ của nàng.

 

Dương Thư Thanh chưa từng gặp tình cảnh khốn đốn thế này, nhìn nụ cười động lòng người của Khương Nịnh Bảo, chỉ cảm thấy chướng mắt khó chịu, bây giờ Dương Thư Thanh không còn chút suy nghĩ nói chuyện hòa bình với Khương Nịnh Bảo.

 

"Khương Tứ tiểu thư, thứ cho ta không thể đáp ứng yêu cầu của ngươi, Tạ thế tử tuấn tú giỏi giang, nữ tử mến mộ chàng không ít, ta cũng không ngoại lệ."

 

"Tạ thế tử đã lấy đi trong sạch của ta, ta không lấy hắn còn có thể lấy ai, ngoài gả cho hắn, ta không còn lựa chọn nào khác, Khương Tứ tiểu thư đừng khó xử ta."

 

"Đã như vậy, Dương tiểu thư vừa rồi cần gì giả vờ vô tội?" Khương Nịnh Bảo khẽ cười một tiếng, không giận chút nào, chỉ là nhẹ nhàng chất vấn.

 

"Tạ thế tử cứu Dương tiểu thư, Dương tiểu thư bị hủy hoại trong sạch, vậy ta thân là vị hôn thê vô tội cũng bị Tạ thế tử từ hôn, nên nhường Dương đại tiểu thư, chẳng lẽ các ngươi không biết một nữ tử bị từ hôn sẽ tổn thương thế nào, biện pháp giải quyết đâu phải chỉ có một con đường từ hôn, ta nguyện ý chung chồng với Dương tiểu thư, chẳng phải là được rồi sao?"

 

Sắc mặt Dương Thư Thanh trầm xuống, Khương Tứ tiểu thư này quả nhiên không đơn giản, lời nào cũng lí lẽ sắc bén, nói thẳng ra ý nghĩ chân thật trong lòng nàng. Truyện được edit bởi Sắc - Cấm Thành fanpage. Copy vui lòng up sau page 4 chương.

 

Không sai, nàng không muốn chịu thiệt thòi đấy, sau khi sống lại, nàng đã thề, kiếp này tuyệt không làm thiếp, càng không thể chung chồng với người khác, lúc Tạ thế tử nói muốn chịu trách nhiệm với nàng, nàng đã nói ra chuyện này.

 

Cho nên hắn mới từ hôn.

 

Khương Nịnh Bảo cười nhạt, cái gọi là xin lỗi của Dương Thư Thanh, nàng ta vốn đã không có ý tốt, nàng sẽ không chấp nhận tình tỷ muội giả tạo này của nàng ta, hôm nay đồng ý tới đây, nàng đã hoàn thành mục đích vạch mặt nữ chính.

 

Đã không thể chung sống hoà bình, cần gì giả mù sa mưa?

 

"Muốn người không biết thì đừng làm, không biết Dương tiểu thư có nhớ hơn hai năm trước trong một ngõ hẻm ở Tây Kinh có một cây đào già, nghe nói cây đào già này được đồn là bà mai, không biết là thật hay là giả?"

 

Khương Nịnh Bảo mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ, cảm giác biết rõ cốt truyện thật tốt.

 

Cả chuyện nam nữ chính lén lút gặp nhau cũng khám phá ra.

 

Bị Khương Nịnh Bảo phát hiện bí mật. . . Dương Thư Thanh chấn động, khuôn mặt hơi đổi, không dám tin nhìn nữ tử yếu đuối tươi cười trước mặt.

 

Thì ra Khương Tứ tiểu thư cái gì cũng biết, nàng cảm giác ở trước mặt Khương Nịnh Bảo nàng tựa như tôm tép nhãi nhép bình thường, không chỗ nào lẩn trốn.

 

Khương Tứ tiểu thư nói cây đào già ở phố Tây Kinh kia, đúng là hơn hai năm trước, là nơi nàng giả nam trang quen biết Tạ thế tử.

 

Hôm trước nàng và Tạ thế tử lén gặp mặt, còn nhắc qua cây đào già kia.

 

Vừa rồi mình còn nói cái gì trước đào hoa yến, hai người không có quen biết, Dương Thư Thanh trên mặt nóng rát, hận không được tìm một cái

lỗ để chui xuống.

 

Mặt trong mặt ngoài tất cả mất hết rồi.

 

Tố chất nội tâm của Dương Thư Thanh vô cùng tốt, trong chốc lát nàng đã tỉnh táo lại, nàng trừng Khương Nịnh Bảo một cái, vội vàng mang theo hai tỳ nữ rời đi, gấp đến nỗi tựa như đang chạy trối chết.

 

Lần gặp mặt này, Dương Thư Thanh và Khương Nịnh Bảo tan rã trong bất hòa.

 

Dương Thư Thanh rời đi nhưng Khương Nịnh Bảo vẫn ngồi lại, một mình nhàn nhã thưởng thức đào hoa tửu, mặt mày đều là khí tức sung sướng.

 

"Cô nương, người vừa vạch mặt Dương tiểu thư phải không?" Xuân Hỉ hoảng hốt hỏi, nàng hiểu những lời cô nương nói, cây đào già gì đó, hình như là che đậy một bí mật rất lớn.

 

Khương Nịnh Bảo nhíu mày: "Ngươi không nhìn thấy sao?"

 

Xuân Hỉ xoắn xuýt, những ngày này, nàng thấy cô nương bình tĩnh như thế, còn tưởng rằng tiểu thư thật sự không để bụng, hóa ra cô nương vẫn luôn nghẹn lửa trong lòng, cô nương thật đáng thương.

 

Đúng lúc đó, chưởng quỹ vào phòng, báo cho Khương Nịnh Bảo một tin tốt.

 

"Chủ tử, Tạ lão phu nhân đã hồi phủ, người của chúng ta phát hiện, Tạ lão phu nhân có vẻ rất cao hứng."

 

Ánh mắt Khương Nịnh Bảo lóe lên, thầm suy đoán một chút, cái này, nàng không còn tâm tư ngồi đây nữa, mang theo Xuân Hỉ vội vàng hồi phủ. Truyện được edit bởi Sắc - Cấm Thành fanpage. Copy vui lòng up sau page 4 chương.

 

Chờ xe ngựa của nàng rời khỏi quán trà Tấn Giang, xe ngựa của Dương Thư Thanh từ một nơi hẻo lánh đi ra, nghĩ tới tin tức vừa nhận được, trên mặt Dương Thư Thanh lộ ra dáng tươi cười.

 

Ở Phủ Định Quốc Công, Vinh Hỉ Đường.

 

Tạ lão phu nhân không nghĩ tời lần này xuất phủ tới chùa tìm cao tăng sẽ có được kinh hỉ ngoài ý muốn, bát tự của Khương Tứ tiểu thư vô cùng tương hợp với bát tự của con trai Tạ Hành của bà.

 

"Nếu sớm biết Khương Tứ tiểu thư hợp đến thế thì tốt rồi." Tạ lão phu nhân nhấp một ngụm trà, nhịn không được lòng tham chưa đủ, cảm khái nói.

 

"Lão phu nhân, hiện tại vẫn chưa muộn." Hoàng ma ma cười nói.

 

Tạ lão phu nhân cũng cười.

 

"Đúng vậy, hiện tại vẫn chưa muộn, chờ, thế tử thoái hôn sự này, ta sẽ phái người tới cửa cầu hôn ngay."

 

"Lão phu nhân, sao ngài không hỏi qua ý của Quốc Công gia?" Hoàng ma ma sững sờ, không nghĩ lão phu nhân lại nóng lòng như thế, không chờ đợi được muốn chọn Khương Tứ tiểu thư.

 

Trong đầu Tạ lão phu nhân bất giác hiện ra khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng của con trai, lắc đầu thở dài: "Hỏi nó cũng vô dụng, còn không bằng ra tay trước."

 

Hoàng ma ma: ". . ."

 

"Lão phu nhân, Khương Tứ tiểu thư và Quốc Công gia bát tự hợp nhau, nhưng sát khí trên người Quốc Công gia, nữ tử bình thường không thể tới gần. . ." Hoàng ma ma vẫn có chút âu lo nói một câu.

 

Tạ lão phu nhân sững sờ, xoa xoa ấn đường, bà vừa biết Khương Tứ tiểu thư và con trai nàng bát tự hợp đã vội cao hứng quên thể chất con trai đặc thù, nhịn không được nhíu mày.

 

"Đúng vậy, sao ta lại quên mất việc này nhỉ?"

 

"Lão phu nhân, hay là người tìm thời cơ thích hợp để Quốc Công gia và Khương Tứ tiểu thư gặp mặt một lần, xem tình huống, hoặc là mời Khương Tứ tiểu thư tới chùa, cho cao tăng nhìn xem."

 

Hoàng ma ma đưa ra chủ ý.

 

Tạ lão phu nhân nghe vậy, cảm thấy Hoàng ma ma nói có đạo lý, gật đầu đáp: "Được, cứ làm như thế, nghe Triệu quản gia nói, thế tử và phía Trường Ninh Bá phủ đã giải quyết xong chuyện đền bù, ngày mai sẽ chính thức hủy hôn, có chuyện này đúng không?" Truyện được edit bởi Sắc - Cấm Thành fanpage. Copy vui lòng up sau page 4 chương.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện