Y nói như vậy, Tống Hữu Trình đang đi bên cạnh cũng quay đầu nhìn thoáng qua Cố Trường Đình, giống như vừa rồi không chú ý, hiện tại ngược lại mới phát hiện.
Cố Trường Đình nhìn ánh mắt Tống Hữu Trình, không biết nên thở ra hay là hít vào.
Đường Hoài Giản lại chỉ cầm tay Cố Trường Đình nói : "Đi thôi, trước lên máy bay rồi nói chuyện tiếp."
Mọi người vừa lên máy bay đã thay đổi chủ đề khác, Trâu Tung cũng ngay lập tức đem chuyện vừa rồi vứt ra sau đầu, bắt đầu giới thiệu cho Cố Trường Đình nói bọn họ sẽ đi đẹp thế nào.
Cố Trường Đình tinh thần cũng buông lỏng, cùng Trâu Tung trò chuyện hai câu, kết quả Trâu Tung đột nhiên nói một câu : "A? Trường Đình sao lại ngủ rồi."
Đường Hoài Giản đang xem menu trên máy bay có gì cho Cố Trường Đình ăn vào không nôn không thì nghe được tiếng Trâu Tung, hắn nghiêng đầu nhìn qua thấy Cố Trường Đình đúng thật là đã ngủ.
Tống Hữu Trình vội vàng kèo Trâu Tung : "Hôm nay đi sớm, em cũng nhắm mắt một chút đi, tỉnh lại rồi ăn cái gì đó, nói không chừng tỉnh lại là đến rồi."
Trâu Tung nhìn Cố Trường Đình ngủ ngon liền không quấy rầy cậu nữa, nhưng Trâu Tung lại ngủ không được cho nên dứt khoát quay sang bên kia xem phim.
Tống Hữu Trình thấy y an tĩnh như vậy liền tiến gần tới xem, thì ra Trâu Tung đang xem phim anh đóng.
Đây là bộ phim thành danh của của Tống Hữu Trình, nhưng trong bộ phim đó Tống Hữu Trình không đóng vai nam chính mà đóng vai nam phụ.
Thế nhưng tất cả mọi người lại đều rất yêu thích nam phụ, đây là sự thật, trong phim nam phụ tính cách đặc biệt tốt, thuộc loại vô cùng đẹp trai, đối với nữ chính ôn nhu quan tâm, lại đối với người khác lạnh lùng, hơn nữa còn có chút khí thế bá đạo tổng tài.
Quan trọng nhất chính là si tình, nhưng kết quả thì ai cũng biết rồi, ai bảo hắn là nam phụ, cho nên nữ chính vẫn cùng nam chính ở bên nhau.
Thấy Tống Hữu Trình lại gần, Trâu Tunh liền lôi kéo anh cùng xem : "Anh nhìn đi, nam chính này không đẹp trai bằng anh đâu."
Tống Hữu Trình cười một tiếng, cúi đầu ở trên gương mặt y hôn một cái : "Em còn rất có mắt nhìn a."
Trâu Tung liếc mắt như nhìn con ruồi : "Mau tránh ra, đừng quấy rầy em xem phim."
Tống Hữu Trình nói : "Phum này không hay, anh giúp em chọn phim khác."
"Đừng nhúc nhích!" Trâu Tung lập tức đánh tay anh : "Em nhất định phải xem cái này, cô nữ chính này thật sự quá xấu."
Tống Hữu Trình khuyên y cũng vô dụng, giới thiệu với y mấy bộ phim Trâu Tung đều không thích, nhất định là không đổi.
Qua thêm ước chừng mười lăm phút, Trâu Tung liền biết vì sao Tống Hữu Trình một mực bắt y đổi phim.
Thật sự là tức đến mức y ở một bên cắn giấy ăn mà! Trong bộ phim này dù Tống Hữu Trình chỉ là vai nam phụ nhưng lại có cảnh hôn nhau với nữ chính, đây là hôn thật, còn rất lâu a.
Trâu Tung đen mặt, sau đó liền chọt màn hình muốn lướt nhanh qua cảnh này, ai ngờ y chọt quá mạnh, màn hình bị đơ ra, kết quả cảnh hai người hôn nhau liền dừng lại trên màn hình, làm thế nào cũng không thoát ra được.
Tống Hữu Trình nghe âm nhạc đến buồn ngủ, đột nhiên cảm giác được bên cạnh có động tĩnh, liền ngẩng đầu nhìn qua : "Đã nói em đừng em rồi mà."
Trâu Tung giận dỗi : "Còn trách em?"
Tống Hữu Trình nhanh chóng giúp y lướt qua cảnh kia : "Cái này quay lâu rồi, anh hiện tại tất cả các vai có ôm hôn thân mật đều không nhận."
Trâu Tung hiện tại gần như là mỗi ngày đều đi theo Tống Hữu Trình quay phim, đoàn làm phim đều coi Trâu Tung là trợ lý Tống Hữu Trình, anh quay cái gì Trâu Tung tự nhiên biết rõ.
Làm diễn viên quay vài cảnh hôn thật ra là rất bình thường, quay không tốt còn phải quay lại mấy lần, điều này cũng không có gì lạ, thậm chí có vài người quen rồi sẽ không mất tự nhiên nữa.
Nhưng Trâu Tung cảm thấy mình thật sự là không quen được, cẩn thận nghĩ lại, có phải là y có lòng chiếm hữu mạnh quá rồi không?
Tống Hữu Trình nói : "Em tiếp tục xem đi, phía sau không có gì hết, yên tâm."
Trâu Tung lườm anh một cái, nói : "Em đột nhiên phát hiện nữ chính quá xấu, không phải gu của em, em muốn đổi cái khác."
Tống Hữu Trình nghe xong liền cười, dứt khoát đưa tay ra, giữ chặt cổ áo Trâu Tung.
Trâu Tung nói : "Làm gì vậy, anh muốn bóp chết em sao?"
Tống Hữu Trình đem y kéo gần lại, sau đó cúi đầu hôn cái miệng líu lo không ngừng của y : "Tới dỗ dành em một chút."
Trâu Tung tức giận muốn mắng người, nhưng Cố Trường Đình phía sau còn đang ngủ, y sợ đem người đánh thức cho nên không dám phát ra thanh âm quá lớn, chỉ đành để Tống Hữu Trình chiếm tiện nghi.
Trâu Tung cũng không phải tức giận thật.
Hai người hôn nhau đến củi khô bốc lửa, Trâu Tung dứt khoát ôm lấy cổ Tống Hữu Trình, để hai người dán sát lại một chút, Tống Hữu Trình buông cổ áo y ra, đổi thành ôm Trâu Tung.
Cố Trường Đình gần đây vẫn luôn thèm ngủ, mặc dù bình thường đã không còn buồn nôn, nhưng lại ngủ rất nhiều, có lúc cùng Đường Hoài Giản trò chuyện một chút đã ngủ mất, điểm này Đường Hoài Giản nhắc đến liền muốn cười.
Cố Trường Đình cũng không phải là cảm thấy mệt mỏi, chỉ là an tĩnh một chút là liền trực tiếp ngủ.
Cậu đanh nghe Trâu Tung nói chuyện thì ai ngờ ngủ mất.
Cố Trường Đình mơ mơ màng màng, cậu ngủ một nửa bỗng nhiên nhớ lại Trâu Tung vẫn còn đang nói chuyện với mình!
Cậu vội miễn cưỡng mở mắt, liền thấy phía trước hai người đang không coi ai ra gì mà hôn nhau, giống như cảm thấy không thể bị người khác phát hiện vậy.
Hai người kia hôn nhau đến hừng hực khí thế, Trâu Tung còn từ trong họng còn phát ra một tiếng "ngô", đặc biệt kịch liệt nha.
Cố Trường Đình còn cho là mình chưa tỉnh ngủ, dụi dụi mắt, phát hiện hai người kia vẫn còn đang hôn, căn bản không phát hiện đằng sau đang có người nhìn trộm bọn họ.
Đường Hoài Giản ngay ở bên cạnh cậu, vỗ vỗ Cố Trường Đình nói : "Vợ, ngủ tiếp đi, nếu ở đây không thoải mái thì để anh ôm đến đằng sau, ở đó có thể nằm thẳng người ở trên giường ngủ."
Máy bay này là máy bay riêng của Đường Gia, nhưng thật ra là máy bay chuyên dụng của Đường lão gia tử Đường Bỉnh Kiến.
Bình thường giường máy bay đều không dễ chịu, vừa hẹp vừa chật chội, thế nhưng máy bay riêng của Đường Bỉnh Kiến lại rất xa hoa, trên máy bay có mấy gian phòng độc lập, sau khi đi vào thì không khác gì phòng khách sạn, bất quá chỉ là nhỏ một chút, dù sao máy bay cũng không lớn bao nhiêu.
Cố Trường Đình cũng cảm thấy xem trộm hai người kia cực kì xấu hổ, cho nên quyết định đi theo Đường Hoài Giản đến căn phòng phía bên trong.
Trâu Tung bị hôn đến mơ mơ màng màng, sau khi kết thúc, đầu gục trên vai Tống Hữu Trình không ngừng thở dốc, vô cùng kịch liệt, đến mức nửa ngày sau còn chưa lấy lại hô hấp bình thường.
Chờ Trâu Tung hoà hoãn xong quay đầu lại nhìn, liền trợn mắt hỏi : "Sao thế này? Hai người kia đâu?"
Tống Hữu Trình cười nói : "Bị em dọa chạy?"
Trâu Tung tức giận trừng mắt : "Anh xấu như vậy, là anh đem người ta dọa chạy."
"Anh xấu?" Tống Hữu Trình nhíu mày.
Trâu Tung tim đập thình thịch, Tống Hữu Trình vậy mà lại vứt mị nhãn cho y, cái này so sánh với mấy cô gái xinh đẹp gây lực sát thương còn lớn hơn, tim của Trâu Tung sắp không chịu nổi sức nặng rồi.
Đi máy bay rất nhanh, chỉ mất ba giờ đã đến nơi.
Bọn họ buổi sáng xuất phát, giữa trưa liền đến, sau khi máy bay hạ cánh, ăn một chút gì liền khởi hành đến điểm du lịch.
Địa điểm Trâu Tung cùng Tống Hữu Trình liên hệ có chút giống sơn trang nghỉ dưỡng, ở đó có thể tắm suối nước nóng, cũng có thể trượt tuyết, còn có rất nhiều địa điểm giải trí khác, đặc biệt thú vị.
Thế nhưng Cố Trường Đình cảm thấy mình bây giờ không thể tắm suối nước nóng hay là trượt tuyết, chỉ có thể hít thở không khí mới mẻ mà thôi.
Máy bay hạ cánh, Trâu Tung vừa ra liền nói : "Đói chết mất, em muốn ăn."
Tống Hữu Trình kỳ quái nhìn y : "Sao ở trên máy bay em không ăn?"
Trâu Tung nói : "Em đây không phải ngủ sao, căn bản không có thời gian ăn."
Cơm ở sân bay kỳ thật rất bình thường, tất cả mọi người tùy tiện ăn một chút là có thể no bụng, Cố Trường Đình lại không dám ăn, bởi vì lát nữa còn muốn đi xe, cậu cảm thấy mình ăn xong ngồi xe thì rất dễ nôn.
Cậu ngồi không ăn gì, cả bàn cơm không động một chút.
Trâu Tung kỳ quái nói : "Làm sao vậy? Trường Đình, sao cậu không ăn? Có phải là thân thể không thoải mái không?"
Cố Trường Đình vội nói : "Không có không có."
Trâu Tung giật mình : "Đúng, tôi biết rồi, cậu khẳng định là không thích ăn ăn đồ nấu sẵn, tôi nhớ cậu trước kia không thích loại thức ăn này, bằng không chúng ta đổi món khác đi."
Cố Trường Đình mặc dù không kén ăn nhưng đúng là có những món cậu không thích ăn lắm, chỉ là hiện tại mang thai, khẩu vị có chút thay đổi.
Trâu Tung còn tưởng cậu đối với những thức ăn kia ăn không vô nên mới muốn đổi món.
Tống Hữu Trình nhìn qua, nói : "Ăn cơm của em đi."
Cố Trường Đình vội vàng làm bộ ăn hai ngụm, Đường Hoài Giản bên cạnh liền nhỏ giọng ghé vào lỗ tai cậu nói : "Vợ, em không thoải mái sao?"
Cố Trường Đình lắc đầu, cũng bắt đầu cùng Đường Hoài Giản kề tai nói nhỏ : "Em sợ lát nữa lên xe sẽ nôn ra."
Đường Hoài Giản có chút đau lòng : "Vợ đừng lo lắng, em gần đây đều không nôn nữa, nhanh ăn hai miếng đi, nếu không đói thì anh sẽ đau lòng hơn."
Hai người này qua lại kề tai thầm thì, Trâu Tung nhìn thấy thì mí mắt giật giật, cảm thấy hai người này càng ngày càng dính nhau.
Cố Trường Đình nghĩ ăn hai miếng xong thì sẽ không ăn nữa, nhưng sau khi ăn thì lại có chút muốn ăn nữa.
Mọi người ăn cơm trưa nghỉ ngơi trong chốc lát liền có xe đến đón bọn họ đến sơn trang nghỉ dưỡng, đường xá không tính là gần, đi khoảng chừng một giờ đồng hồ.
Trên đường không kẹt xe nhưng đi cũng không nhanh, Cố Trường Đình lúc mới đầu không cảm thấy gì, nhưng khi xe tăng tốc độ, cậu lại cảm thấy có chút buồn nôn muốn ói.
Cố Trường Đình nhẫn nhịn chốc lát, nhưng cuối cùng sắc mặt cũng biến đổi, Đường Hoài Giản ngồi ở bên cạnh cậu ngay lập tức phát hiện ra, vội nói : "Tôi muốn đi toilet, có chút gấp, ở gần đây có chỗ nào không?"
Lái xe ngừng lại, Đường Hoài Giản vội vàng đỡ Cố Trường Đình xuống xe.
Trâu Tung không biết Cố Trường Đình muốn ói, chỉ nói : "Làm sao đi toilet mà cũng đi hai người."
Tống Hữu Trình nhìn bóng lưng hai người kia không nói gì.
Một đường đi đến sơn trang này tương đối trắc trở, vốn là lộ trình mười lăm phút lại đi đến 40 phút, trên đường dừng bốn lần, mỗi lần đều là Đường Hoài Giản nói muốn đi toilet.
Trâu Tung mí mắt giật giật, y không biết là do Cố Trường Đình, không biết Đường Hoài Giản nói muốn đi toilet chỉ là ngụy trang, còn tưởng rằng Đường Hoài Giản thật sự là không nhịn được phải đi vệ sinh.
Trâu Tung nghĩ thầm, tần suất đi vệ sinh này cũng quá cao đi, y hoài nghi Đường Hoài Giản bị bệnh tuyến tiền liệt.
.
.
Hơn hai giờ sau, mọi người mới đến sơn trang, tất cả đều có chút mệt mỏi cho nên nhanh chóng vào phòng đã được đặt trước.
Bên này không có khách sạn nào sang trọng, chỉ có vài khách sạn nhỏ, nơi bọn họ ở là một cái như vậy, các phòng bên trong rất đáng yêu, còn có suối nước nóng, tính bảo mật tương đối tốt.
Mấy người tranh thủ thời gian kéo hành lý vào phòng nghỉ ngơi, buổi tối sẽ cùng nhau ăn cơm, còn hoạt động gì đó thì ngày mai lại nói.
Lúc bọn họ đi vào cũng không cần làm thủ tục check in, tất cả đều đã được chuẩn bị trước.
Cố Trường Đình cảm thấy hơi mệt cho nên Đường Hoài Giản một tay kéo hành lý, một tay ôm Cố Trường Đình mang người đi.
Bọn họ đi xuyên qua quầy lễ tân, phía trước là các loại phòng đơn phổ thông, đằng sau mới là căn hộ độc lập.
Hai người đi về phía chỗ mình ở, đúng lúc có một nhóm người từ phía sau đi tới, hình như là muốn đi ra ngoài.
Đám người kia đang cười cười nói nói lại đột nhiên im bặt, Cố Trường Đình bởi vì thân thể không thoải mái cho nên không có chú ý, Đường Hoài Giản lại chỉ quan tâm Cố Trường Đình cho nên cũng không chú ý.
Đúng là oan gia ngõ hẹp, người ở trung tâm của của nhóm kia lại chính là người Cố Trường Đình trước đó đã gặp qua, Đường Khải Hàng.
Đường Khải Hàng bị cha giáo huấn một trận, lại không cho ở lại Đường Gia nữa cho nên liền để hắn ta ra ngoài ở một đoạn thời gian, miễn cho lại gặp phải Cố Trường Đình.
Đường Khải Hàng đương nhiên không vui vẻ, nhưng cũng không có cách nào khác, đành phải ra khỏi Đường Gia trước.
Hắn ta nghĩ ra ngoài cũng không có gì làm, dứt khoát tụ tập bạn bè, tùy tiện tìm một chỗ nào đó vui chơi, ai ngờ lại trùng hợp như vậy, ở đây còn có thể gặp được Cố Trường Đình cùng Đường Hoài Giản.
Đường Khải Hàng kinh hãi, thấy Cố Trường Đình cùng Đường Hoài Giản thì lập tức ngoặt sang hướng khác, tránh né không để bọn họ nhìn thấy hắn ta.
Đám bạn của hắn ta không hiểu xảy ra chuyện gì, Đường Hoài Giản cũng không thấy được hắn ta, chỉ ôm Cố Trường Đình đi qua.
Đường Khải Hàng thấy bọn họ đi mất thì nhẹ nhàng thở ra.
Một người bên cạnh liền nói : "Hàng ca, làm sao vậy? Hai người kia là ai? Hàng ca sao lại sợ như vậy?."
Đường Khải Hàng bình thường đều là dáng vẻ không sợ trời không sợ đất, lúc này đây lại có vẻ sợ hãi, khiến đám anh em cũng không dám tin, đều lộ ra biểu tình khiếp sợ.
Đường Khải Hàng cảm thấy vô cùng mất mặt, lạnh giọng nói : "Bọn mày thì biết cái gì?"
Lúc này lại nghe được tiếng cười của một cô gái : "Hàng ca, người đi bên cạnh Cố Trường Đình.
.
.
Là ai a?"
Cô gái này nguyên lai chính là người lần trước đi theo Đường Khải Hàng, cho nên biết vì sao Đường Khải Hàng trốn Cố Trường Đình, cô ta cũng nhận ra Cố Trường Đình ngay.
Chẳng qua cô ta lại chưa từng gặp qua Đường Hoài Giản, nhưng lại cảm thấy người kia thực sự là quá đẹp trai, khí thế mạnh mẽ, toàn thân từ đầu đến chân đều tràn ngập hormone, không ngừng hấp dẫn.
Đường Khải Hàng vừa nhắc tới Đường Hoài Giản liền nghiến răng nghiến lợi : "Còn có thể là ai? Không phải là kẻ tốt số sinh ra đã hơn người khác một bậc, Đường Hoài Giản sao?"
"Đường Hoài Giản?"
"Người kia là Đường Hoài Giản?"
Cô gái trợn to mắt : "Thì ra người kia chính là Đường đại thiếu."
Đám đàn em đều kinh ngạc nghị luận, bọn họ đều đã nghe qua Đường Gia đại thiếu gia, trong mắt bọn họ Đường Gia đại thiếu gia chính là đại biểu cho tiền tài không thể đếm xuể.
Trong lòng cô gái kia lại vừa khiếp sợ vừa ghen tị, nghĩ đến dáng vẻ Cố Trường Đình chẳng có gì nổi bật lại có thể khiến Đường Hoài Giản u mê? Chẳng lẽ ỷ vào cái thân thể bất nam bất nữ kia của cậu ta mới khiến đại thiếu gia cảm thấy mới mẻ?
Nếu như có thể bên cạnh Đường Gia đại thiếu, chẳng phải là muốn cái gì có cái đó?
Cô gái kia càng nghĩ càng thấy khó chịu, cô ta bây giờ muốn mua cái gì đều phải liều mạng cầu xin Đường Khải Hàng mới được.
Đường Khải Hàng quản tiền rất kỹ, cô ta muốn mua một cái túi cũng không cho, nói chi tới mua xe mua nhà.
Hai mắt cô gái đảo một vòng, nói : "Hàng ca, lần trước anh bị Cố Trường Đình bắt chẹt như vậy sao vẫn để yên cho hắn, anh không giáo huấn hắn sao?"
Đường Khải Hàng nghe cô ta nhắc đến chuyện lúc trước, sắc mặt liền khó coi, hắn ta tuyệt đối không muốn nhắc đến chuyện mất mặt đó.
Đám đàn em bên cạnh liền hiếu kỳ, nói : "Chuyện gì? Chuyện gì vậy Hàng ca? Có người bắt nạt anh? Không muốn sống nữa sao?"
Cô gái tiếp tục khiêu khích : "Đúng vậy, đúng là không có mắt, còn không phải là Cố Trường Đình kia sao? Hàng ca chỉ mơi nói hắn hai câu, ai ngờ hắn lại to gan như vậy, không chỉ phớt lờ đi còn giả làm Bạch Liên Hoa, chưa đụng tới hắn, hắn đã gây khó dễ cho Hàng ca, bảo cha Hàng ca lo dạy lại con mình."
Cô gái kia cũng biết nói chuyện, nói như Đường Khải Hàng trong chuyện này phải chịu thiệt thòi lớn.
Đường Khải Hàng nghe xong đột nhiên cảm thấy rất chân thật, ngày đó mình chẳng qua nói Cố Trường Đình mấy câu, sờ tay hắn một cái mà thôi, cũng không làm cái gì khác, kết quả liền bị cha giáo huấn một trận, còn không thể tiếp tục ở lại trong Đường Gia, nhất định phải chạy ra ngoài trốn tránh.
Đường Khải Hàng càng nghĩ càng cảm thấy uất ức, đám đàn em bên cạnh nghe xong, nói : "Cái gì? Còn có chuyện này? Đúng là khinh người quá đáng? Không phải chỉ là một tiểu tình nhân của Đường Hoài Giản thôi sao? Có thể phách lối tới đâu? Hàng ca của chúng ta là thiếu gia Đường Gia, so với hắn đương nhiên quý giá hơn."
Đường Khải Hàng nghe mấy lời tâng bốc này xong thì bắt đầu mê muội, cảm thấy rất có đạo lý, hắn ta dù sao cũng là thiếu gia Đường Gia, Cố Trường Đình chẳng qua là được Đường Hoài Giản nhìn trúng, Cố gia kia căn bản là không đáng chú ý, nói không chừng Đường Hoài Giản chơi hai ngày liền chán, hắn ta sao phải sợ Cố Trường Đình?
Cô gái kia lại nói : "Hàng ca, anh không chỉnh Cố Trường Đình kia sao, bọn em đều thấy uất ức thay anh."
Một người bên cạnh liền nói : "Đúng, Hàng ca, bọn em giúp anh chỉnh hắn."
Hắn ta nói xong thì vẻ mặt hèn mọn cười ha hả, một người khác nói : "Mày cười bỉ ổi như vậy có phải là nhìn trúng Cố Trường Đình kia chứ gì, mà đúng là bộ dạng đẹp thật, một tên nam nhân so với tiểu thịt tươi còn dễ nhìn hơn."
Cô gái kia nói : "Cái gì mà nam nhân, mấy anh không biết sao? Cố Trường Đình là tên bất nam bất nữ."
"Cái gì? Chẳng lẽ bây giờ mà còn có thái giám sao?"
"Anh cái đồ không có văn hóa." Cô gái cười nói : "Cố Trường Đình là song tính nhân, anh hiểu chưa?"
Người bên cạnh đều kinh ngạc : "Song tính nhân? Thật sự là có? Tao vẫn là lần đầu nhìn thấy người bằng xương bằng thịt đấy, trách không được dáng dấp đẹp như vậy."
Tên vừa rồi cười bỉ ổi lại lộ ra thần sắc tham lam : "Song tính nhân, càng tốt, anh em chúng ta đều chưa được thử qua, Hàng ca phải để bọn em mở mang tầm mắt một chút a."
Đường Khải Hàng nghe xong, lại có chút sợ hãi, Cố Trường Đình là người của Đường Hoài Giản, nếu hắn ta dám động thì.
.
.
Cô gái kia vội vàng châm dầu : "Hàng ca, Đường đại thiếu có tiền như vậy làm sao có thể một lòng với một người chứ, theo em, anh ta tuyệt đối chỉ là cảm thấy Cố Trường Đình mới lạ mà thôi.
Huống hồ, Đường đại thiếu cũng cần mặt mũi.
Không bằng chúng em giúp Hàng ca giáo huấn Cố