Gái Ế - Cô Vợ Nhà Giàu Thích Ở Nhà

Quyển 4 - Chương 7: Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Ngọc Hân – diễn đàn

Kéo đóng mở, thân kéo lóe sáng sắc bén, nhìn khiến lòng người sợ hãi. LQĐ

Mắt thấy kéo sắp cắt tóc, đôi môi Cố Lệ Tình tái mét như người sắp chết.

“Dì!” Giọng nhàn nhạt vang lên trong phòng trống rỗng.

Trong mắt Cố Lệ Tình hiện vẻ đã được giúp đỡ, nhìn qua Cố Tuyết Y.

Liễu Mỹ Yến giật mình, tay cầm kéo do dự, chậm rãi xoay người như thước phim quay chậm đưa mắt nhìn Cố Tuyết Y, đáy mắt sáng lên, trong lòng ẩn chứa sự lo lắng. Bà lo Tuyết Y tốt bụng, cứ như vậy buông tha Cố Lệ Tình, nghĩ đến chị gái của bà chết như thế nào, bà liền hận không thể giết chết hết cẩu nam nữ bọn họ.

“Tuyết Y, sao con lại tới đây?” Bà cho rằng giờ này chắc cô đang ngủ cùng thiếu chủ Bách Lý.

Cố Tuyết Y chầm chậm đi tới, tựa như cô biết rõ suy nghĩ trong đầu Liễu Mỹ Yến, “Thời gian con làm việc và nghỉ ngơi duy trì10 năm đã thành thói quen, dù có ngủ muộn thì đến giờ là con tỉnh lại, con tới chỗ dì ở tìm dì nhưng không thấy nên con biết dì tới đây.” Cô khẽ nói, trên mặt vẫn yên tĩnh lạnh nhạt như ngày thường.

“Cố Tuyết Y, chị mau cứu em với, người phụ nữ này điên rồi, bà ta muốn cắt trọc tóc em, chị cứu em đi, sau này em nhất định sẽ nói mấy lời tốt về chị trước mặt ba, ba nhất định sẽ quay đầu nhìn chị.” Trong lòng Cố Lệ Tình cho rằng Cố Minh Hải là nhược điểm trí mạng của Cố Tuyết Y. Nhưng ả ta không biết khoảnh khắc giãy dụa cuối cùng, nhìn thấy Cố Tuyết Y thì giọng điệu liền khôi phục sự ngạo mạn ngày trước.

Nói bà nổi điên? Liễu Mỹ Yến trừng mắt nhìn Cố Lệ Tình, ngón tay thêm lực giật tóc ả ta, Cố Lệ Tình quay đầu trừng mắt nhìn Liễu Mỹ Yến, ỷ có Tuyết Y nên cho rằng nhất định không việc gì, há miệng mắng to, “Bà cô già này còn không thả tôi ra, lại còn dùng sức nắm tóc tôi vậy, có phải bà không muốn sống nữa chăng?”

Một bộ đồ màu trắng, sáng sớm gió khẽ thổi, quần trắng bay bay có cảm giác
như tiên nữ, mái tóc buông thả, đôi mắt màu hổ phách tĩnh mịch như hồ nước, trong trẻo nhưng lạnh lùng, đôi môi màu hồng không cười không giận, cô lẳng lặng nhìn Cố Lệ Tình, qua hồi lâu, cô mới nghiêng người nhìn Cố Lệ Tình, “Thì ra cô cũng ở đây à.” 

Lời này làm Cố Lệ Tình tức giận, phẫn nộ nghiến răng nghiến lời nói, “Cố Tuyết Y, là cô cố ý đúng không?” Ả ta là một người to đùng vậy mà bây giờ cô mới thấy ả, đây vốn Cố Tuyết Y đang giả bộ.

Cố Tuyết Y lạnh lùng nhìn ả ta, “Tôi cố ý thì cô có thể làm gì tôi?”

“Cố Tuyết Y cô…. Chẳng lẽ cô không sợ tôi tố cáo cô trước mặt ba à?” Khuôn mặt Cố Lệ Tình vặn vẹo, đôi mắt hừng hực lửa giận nhìn chằm chằm Cố Tuyết Y, kích động giãy dụa, muốn thoát khỏi tay Liễu Mỹ Yến, xé nát bộ mặt lạnh nhạt, giải mối hận trong lòng.

“Tố cáo tôi?” Cố Tuyết Y làm ra vẻ rất đỗi sợ hãi nhìn ả ta.

“Cô….” Cố Lệ Tình thấy bộ dạng cô giả mùa sa mưa, tức giận đến mức phổi sắp trào máu.

“Tôi cái gì?” Khóe miệng Cố Tuyết Y lạnh lùng nhìn ả ta, “Cô có biết tôi chờ ngày này bao lâu rồi không?”

“Rốt cuộc cô muốn thế nào?” Cố Lệ Tình dùng hết sức hét lên với Cố Tuyết Y.

“Tôi muốn thế nào, không phải cô đã biết sao?” Cố Tuyết Y không hờn không giận, rất bình tĩnh nhìn ả, phảng phất như Cố Lệ Tình càng tức giận thì cô lại càng hờ hững, sự hờ hững này khác hoàn toàn ngày trước, sự hờ hững này khiến người khác cảm thấy đáng sợ vì không biết cô đang nghĩ gì, nói không chừng một giây sau đã khiến người ta chết cứng.

Tuyết Y chậm rãi nhìn Liễu Mỹ Yến, “Dì, con tới không phải để cản dì mà là con muốn nói, cắt tóc cô ta có thể quá tiện nghi cho cô ta không? Không biết đầu 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện