Gái Ế - Cô Vợ Nhà Giàu Thích Ở Nhà

Quyển 4 - Chương 8: Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

“Hừ!” Cố Lệ Tình từ từ chuyển qua nhìn Liễu Mỹ Yến, “Vậy chỉ có thể nói bà không ăn được nho thì nói nho xanh, không biết ba tôi đối xử với mẹ tôi tốt thế nào đâu, tôi muốn gì ông ấy cũng đều cho tôi hết.” Ánh mắt khiêu khích nhìn Cố Tuyết Y. LQĐ

“Cũng chỉ có người tự cao tự đại mới khoe khoang mình trước mặt người khác như thế, với tôi mà nói, cô chỉ là một kẻ đáng thương mà thôi, đáng thương bị Cố Minh Hải lợi dụng cũng không dám thừa nhận.” Cố Tuyết Y khẽ thổi nắm tóc trong tay, đôi mắt lạnh như mặt hồ đóng băng.

“Tôi không phải là kẻ đáng thương, ba tôi không lợi dụng tôi, nhất định ông ấy sẽ cứu tôi ra, cô chờ mà xem.” Ba ả ta yêu thương ả ta như vậy, sẽ không lợi dụng ả như Cố Tuyết Y nói, những lời này là Cố Tuyết Y nói để khích bác ly gián, ả ta sẽ không bị mắc mưu.

“Lừa mình dối người quả nhiên cũng là chuyện mà Cố Lệ Tình cô biết làm.” Cố Tuyết Y chậm rãi đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Cố Lệ Tình, đáy mắt lộ vẻ châm chọc. “Chờ trưa nay Cố Minh Hải tới đây, không biết cô còn kiên trì nói mấy lời như vậy không nữa.” Cô sẽ khiến Cố Lệ Tình hoàn toàn hết hi vọng, chút hi vọng nhỏ nhoi cũng không cho ả ta, để ả ta vĩnh viễn ở trong hang động sâu thẳm không còn có cơ hội ra ngoài.

Cô móc khăn lụa sạch từ trong túi ra, ung dung lau tay vừa mới chạm phải tóc Cố Lệ Tình, sau đó ném khăn lụa xuống trước mặt Cố Lệ Tình, không thèm để ý tới ánh mắt độc ác của ả ta, cô lạnh nhạt nhìn nhân viên bảo vệ, “Làm việc ngàn vạn lần đừng làm một nửa, biết không? Tựa như khuôn mặt bóng mịn của cô ta
cũng có thể xẹt qua vài dao, như vậy mới xứng với mái tóc của cô ta, nếu không há chẳng phải đã phụ lòng các người cực khổ cắt bỏ tóc cô ta thành như vậy sao?”

“Dạ!” Nét mặt hai nhân viên bảo vệ không biểu lộ gì.

Đôi môi Cố Tuyết Y cười khen ngợi, đôi mắt màu hổ phách mềm mại như nước nhìn Liễu Mỹ Yến, “Dì, chúng ta về thôi! Đợi lát nữa có hình ảnh máu me, ngộ nhỡ làm bẩn quần áo chúng ta thì không hay, nên biết váy chúng ta còn cao quý hơn cả máu tươi kia.”

“Ừ!”

Hai người liền đi ra khỏi cửa, sau đó truyền tới tiếng hét đau đớn chói tai của Cố Lệ Tình.

Cố Tuyết Y và Liễu Mỹ Yến tựa như không nghe thấy, sắc mặt không hề khác thường, chậm rãi đi xuống. Khi thang máy sắp tới nơi thì Liễu Mỹ Yến nhìn về phía cô, trong mắt bình thản và thâm sâu, rất phức tạp, “Hôm nay thấy con như vậy dì cũng yên tâm rồi.” Bà rất sợ Tuyết Y còn kiêng kị Cố Minh Hải, sẽ nghe lời Cố Minh Hải như thánh chỉ.

Cố Tuyết Y nhìn cửa thang máy sáng bóng, ánh đèn nhàn nhạt, cô vẫn hờ hững như thường, “Con đã không còn là con ngày trước, dì, dì không cần lo cho con, bây giờ con tự chăm sóc cho mình rất tốt.”

Liễu Mỹ Yến vô cùng vui mừng nở nụ cười, “Nếu như mẹ con thấy con như vậy, nhất định chị ấy rất vui vì con.”

Cố Tuyết Y nghiêng đầu qua, vẻ mặt yên tĩnh hơi khác thường, “Dì, dì nên về nghỉ đi, tối qua chắc dì không ngủ nhiều!” Dưới vành mắt thâm quầng, ánh mắt có tia máu nhỏ.

“Ừ!” Dường như Liễu Mỹ Yến biết cô nghĩ gì, miệng cười nhưng trong lòng cứng ngắc.

Cố Tuyết Y tiễn bà vào thang máy, mãi 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện