*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Ngọc Hân – diễn đàn
Dường như Bách Lý Hàn Tôn cũng phát hiện ra, đôi mắt anh lạnh nhạt nhìn Vương Tiểu Vi, cô cảm giác người lạnh run thì biết ánh mắt này là của ai, vội vàng chuyển tầm mắt không dám nhìn Cố Tuyết Y nữa. LQĐ
Như những ngày trước, ăn cơm xong Cố Tuyết Y tiễn anh ra cửa, nhìn anh lên xe cô vẫy tay bye bye anh, xe chậm rãi chạy đi, đến khi không nhìn thấy xe cô mới chậm rãi xoay người đi vào.
Cánh hoa đào mỏng manh như bông tuyết rơi xuống, hương thơm bay khắp không trung, giờ phút này cô thấy mình rất đỗi hạnh phúc.
Đột nhiên sau lưng truyền tới tiếng bước chân, Cố Tuyết Y giật mình dừng bước, gió thổi tới tóc cô bay lất phất, đẹp như thác nước.
Cô xoay người nhìn lại, khi tầm mắt thấy Bùi Khê Minh thì hoang mang, cô không rõ vì sao Bùi Khê Minh lại xuất hiện ở đây, cô không đoán ra.
“Chúng ta nói chuyện đi!” Bùi Khê Minh đi qua, khuôn mặt đẹp trai bây giờ tiều tụy, đáy mắt chua xót không thể che dấu, khi anh thấy cô cười vô cùng hạnh phúc tiễn Bách Lý Hàn Tôn đi làm, trái tim anh như bị dao đâm.
Rõ ràng hình ảnh như vậy anh luôn theo đuổi nhưng lại bị Bách Lý Hàn Tôn chiếm được.
Cố Tuyết Y bình tĩnh nhìn anh, đột nhiên than nhẹ, “Được rồi!”
Hai người đi vào tiểu khu, phong cảnh như tranh vẽ, những đóa hoa rực rỡ so sánh với anh, tự thấy ngại ngùng rũ xuống, lướt qua đường đá nhỏ, hai người vào trong chòi nghỉ chân.
Bùi Khê Minh dựa vào cột gỗ, nhìn đủ loại cá bơi qua bơi lại trong hồ nước.
Thời gian trôi qua một lúc, Cố Tuyết Y nhìn anh càng không đoán ra trong lòng anh đang nghĩ gì, vẻ mặt lạnh nhạt.
Ngay khi cô muốn mở miệng hỏi anh thì Bùi Khê Minh lên tiếng, “Giữa chúng ta thật sự đã trở thành quá khứ?” Trong giọng nói nồng đậm
đau khổ.
“Lần trước chúng ta đã nói vô cùng rõ ràng, giữa chúng ta là không thể nào, trước kia không thể, bây giờ không thể, tương lai càng không thể.”
“Em cứ như vậy tổn thương anh hết lần này đến lần khác sao? Mười năm trước em rời đi cũng như thế, bây giờ cũng như thế.” Buông tha để cô rời đi, anh tiếc nuối đến tận bây giờ, hiện tại còn mất luôn cả cô.
Đôi mắt Cố Tuyết Y khẽ rũ xuống, “Rất nhiều chuyện bây giờ em không muốn nói rõ ra, như vậy sẽ tổn thương tình bạn giữa chúng ta.”
“Tình bạn?” Khóe miệng anh cười lạnh, ánh mắt lạnh lùng giễu cợt, trước đó không lâu anh là chồng chưa cưới của cô, bây giờ lại thành bạn bè của cô.
“Rốt cuộc mười năm trước xảy ra chuyện gì em cũng đã nhớ ra, em nhớ trước đó từng gặp anh.” Cố Tuyết Y chậm rãi nâng mắt lên, nhìn thẳng vào anh, “Hơn nữa còn không chỉ một lần.”
Thời điểm đó cô và Hàn Tôn cùng nhau chơi đùa cả ngày, lần nào cũng cảm thấy khác thường, cô cho rằng đó là ảo giác của mình, về sau có một lần cô nhìn thấy anh, có điều anh không phát hiện cô đang nhìn anh.
Đằng sau tất cả những cái nhìn chằm chằm, cô biết đó là anh.
Bùi Khê Minh kinh ngạc nhìn cô, nhất thời quên cả hô hấp, trái tim không khống chế được đập loạn xạ.
Một lúc lâu sau, “Em khôi phục trí nhớ lúc nào?”
Cuối cùng cảnh trong mơ cũng bị phá vỡ, anh không khỏi chẳng muốn tỉnh lại, anh không nỡ tỉnh thì làm sao bây giờ?
“Tỉnh lại sau chuyện bị bắt cóc thì em nhớ lại hết những chuyện