Art: Ins @pr.alayne
Ngoại truyện 3: Đây nào phải mồ chôn tuổi trẻ, rõ ràng là lương duyên ông trời tác hợp mà!
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Bộ phim điện ảnh đầu tiên của Lâm Tố đóng máy vào cuối năm ngoái, rất nhanh hoàn thành chế tác. Tháng sáu năm nay, bộ phim đúng hạn công chiếu, Lâm Tố cũng bắt đầu bận rộn với quá trình tuyên truyền cho bộ phim.
Bộ phim với vốn đầu tư không quá cao, quay tại đảo Sùng Viễn. Lượt tuyên truyền đầu tiên ở ngay tại đảo Sùng Viễn và thành phố bên cạnh, đợi đến gần ngày công chiếu, mới bắt đầu một đợt tuyên truyền quy mô lớn. Lượt tuyên truyền cuối cùng chính là tại thành phố A.
Làm đạo diễn, ngoại trừ hao tâm tổn sức cho việc quay phim, thì cũng phải bỏ không ít công sức cho quá trình tuyên truyền. Mấy ngày liên tục di chuyển giữa các thành phố, Lâm Tố có cảm giác bản thân sắp ngất luôn rồi. Cũng may chiều nay hoàn thành buổi tuyên truyền cuối cùng ở thành phố A là có thể về nhà.
Hôm nay là buổi tuyên truyền rình rang nhất, cũng là buổi tuyên truyền then chốt nhất. Không chỉ có đạo diễn, diên viên và biên kịch của đoàn làm phim, đến cả Bạch Dã và một vài nhà đầu tư sản nhà xuất khác cũng đến.
Buổi tuyên truyền bắt đầu lúc ba giờ chiều, hơn một giờ, nhân viên của đoàn làm phim đã chuẩn bị sẵn sàng phía sau hậu đài. Bạch Dã cũng có mặt từ sớm, đầu tiên là đến chỗ của nữ diễn viên nào đó lượn lờ một vòng thông báo sự tồn tại của bản thân, sau đó mới đi tới chào hỏi Lâm Tố.
Bạch Dã nhìn thấy Lâm Tố thì hơi giật mình.
"Sao sắc mặt kém thế này?"
Bạch Dã nói xong, không chỉ có anh ta, những người khác cũng quay đầu nhìn sang. Sắc mặt Lâm Tố thật sự không tốt, cô hiện tại đang mệt cực kỳ, tuyên truyền liên tục nhiều ngày thật sự quá tra tấn người. Hơn nữa đây còn là lần đầu tiên, có hơi không thể thích ứng với cường độ cao như vậy.
"Sáng nay ở Nam thành đã không ổn lắm rồi." Có một diễn viên nói.
Sáng nay họ có một buổi tuyên truyền ở Nam thành, vừa kết thúc xong lại lập tức quay về thành phố A. Đừng nói một cô gái liễu yếu đào tơ như Lâm Tố, mấy diễn viên nam trong đoàn cũng bắt đầu đuối sức.
"Có cần đi bệnh viện khám thử không?" Giọng điệu của Bạch Dã khá nghiêm trọng.
Lâm Tố: "..."
"Tôi chỉ mệt thôi, đi bệnh viện làm gì? Uống nước đường à?" Lâm Tố đáp.
"Ầy, tôi lo lắng cho cô thôi mà, cô phải biết mình không chỉ là đạo diễn của tôi, còn có Đào gia..." Bạch Dã nói đến đây, phát hiện có mấy diễn viên đã nhìn sang đây, tức khắc hạ thấp giọng: "Cô mà xảy ra chuyện gì thì tôi biết phải giao phó thế nào?"
(*) ơ lại vạ miệng rồi, ai của anh cơ :>>
"Có thể xảy ra chuyện gì chứ?" Lâm Tố hỏi lại.
Bạch Dã đánh giá cô thêm một lượt nữa, nói: "Vậy sao sắc mặt của cô lại kém thế?"
Lâm Tố: "..."
Bạch Dã bám dai như đỉa, còn cố chấp hỏi đến cùng, Lâm Tố nhìn anh ta, hỏi: "Anh có biết phụ nữ có vài chỗ không giống với đàn ông, chúng tôi còn có kỳ sinh lý không?"
Lâm Tố nói chuyện ngược lại không hạ giọng, cô nói xong, toàn bộ người xung quanh đều nghe được, đều hiểu được, thậm chí có người "phụt" một cái cười thành tiếng.
Bạch Dã: "..."
Tán gẫu với người phụ nữ khác còn nói đến cả kỳ sinh lý luôn rồi, Bạch Dã theo bản năng nhìn về phía nữ diễn viên nào đó, phát hiện cô ấy giống như cũng đang cười, anh ta mới thoáng yên tâm.
"Tôi cũng chỉ lo lắng cho cô thôi mà." Bạch Dã cười nói, xong, lại hỏi: "Vậy có phải kỳ sinh lý của cô..."
"Còn chưa đâu." Lâm Tố đáp.
Bạch Dã: "... Vậy cô nói..."
Lâm Tố: "Sắp rồi."
Bạch Dã: "..."
(*) rốt cuộc 2 người đang nói cái gì thế :)))
Bạch Dã thân là đàn ông, dĩ nhiên không quá hiểu rõ chuyện này của phụ nữ. Anh ta không biết dù không phải đang trong kỳ, nhưng từ trước mấy ngày đã cực kỳ khó chịu rồi. Kỳ sinh lý của Lâm Tố luôn đến rất chuẩn, có thể bắt đầu có hiện tượng đau lưng mỏi gối mất ngủ lại thèm ngủ từ cả mấy ngày trước.
Đầu óc cả ngày thì như trên mây, cứ như thế tích lại tích lại, mỗi ngày còn phải di chuyển liên tục giữa các thành phố, mặt mũi cô không tái nhợt đi mới là lạ đấy.
Nhưng Lâm Tố cũng không xem chuyện này là vấn đề lớn, dù sao cũng sắp tuyên truyền xong rồi.
-
Nháo một trận với Bạch Dã xong, các nhà đầu tư và nhà sản xuất khác cũng đã có mặt. Lâm Tố vực dậy tinh thần, bắt đầu xã giao. Làm đạo diễn không thể tự do như khi còn làm nhiếp ảnh gia. Lâm Tố vốn không phải là người thích xã giao, nhưng sau khi khỏi bệnh, lại có Bạch Dã thường xuyên đưa đi các buổi gặp mặt, kỹ năng xã giao của cô đã được cải thiện không ít.
Trò chuyện một lát, buổi tuyên truyền bắt đầu, Lâm Tố dẫn theo diễn viên và một vài người chịu trách nhiệm chính trong đoàn phim lên sân khấu.
Địa điểm cho buổi tuyên truyền hôm nay là tại rạp chiếu phim lớn nhất của thành phố A. Bên trong người hâm mộ đã sớm ngồi kín chỗ, đều là lượng người hâm mộ tích cóp được từ sau khi bộ phim bắt đầu tuyên truyền sau đó được lên bảng hotseach.
Theo lý mà nói, những người hâm mộ bình thường của phim đều là sau khi xem phim rồi nảy sinh tình cảm với nam nữ chính. Nhưng bộ phim này của họ, ngoại trừ lần lên bảng hotseach thì còn vì một nhân tố ngoài dự tính là Lâm Tố.
Lâm Tố bắt đầu với nghề đạo diễn, đồng nghĩa với bắt đầu chính thức lộ diện. Có người chụp được ảnh của cô, tung lên mạng, kéo đến không ít người hâm mộ nhan sắc. Sau từng đợt tuyên truyền của bọn họ, Lâm Tố dần dần có hội fans, có trạm tỷ, còn có siêu thoại...
(*) mấy cái này giải thích kỹ thì dài dòng, nói chung là mấy cái mà một người nổi tiếng đến mức độ nhất định sẽ có, vd là fans dần nhiều tụ lại thành một hội fans, tự đặt tên hoặc do minh tinh/công ty quản lý đặt cho, sau đó có trạm tỷ trạm ca theo đến các sự kiện để chụp ảnh, quay video, hỗ trợ, bla bla, lập nên siêu thoại trên weibo là nơi giao lưu giữa các fans với nhau...
Lâm Tố không phải diễn viên của bộ phim, nhưng cũng là đạo diễn, thậm chí còn có ngoại hình xinh đẹp, năng lực mạnh, cứ thế trở thành một trong những nhân vật được chú trọng lần này.
Tuy điều đó không nằm trong dự kiến của cô, nhưng cũng xem như một cơ hội tốt từ trên trời rơi xuống. Dù sao mục đích của tuyên truyền chính là như vậy, kéo được càng nhiều người có hứng thú với bộ phim càng tốt, cốt để tăng cao doanh thu phòng vé là được.
Hôm nay rạp chiếu phim không dư một chỗ trống, Lâm Tố vừa xuất hiện, tiếng la hét và vỗ tay rào rào lập tức ập tới. Lâm Tố cười chào bọn họ, sau đó diễn viên lần lượt đi lên, buổi tuyên truyền chính thức bắt đầu.
Quá trình cũng không phải quá dễ dàng.
Có MC dẫn chương trình đưa buổi tuyên truyền theo đúng quy trình của nó, có phần đọc câu hỏi của fans, kéo dài đến tận một tiếng đồng hồ, trong suốt thời gian này, Lâm Tố luôn duy trì trạng thái tập trung cao độ để trả lời câu hỏi hoặc giao lưu với người hâm mộ.
Có vài câu hỏi những lần tuyên truyền trước đã trả lời rồi, nhưng đến địa điểm tuyên truyền mới, vẫn sẽ có người hỏi lại, cần cô trả lời thêm một lần nữa.
Ví như...
"Lâm đạo diễn ơi Lâm đạo diễn, năm nay chị mới hai mươi ba, thật sự đã kết hôn rồi sao ạ?"
Đưa ra câu hỏi là một sinh viên, nhìn qua cũng không chênh lệch lắm với Lâm Tố, cô ấy hỏi xong, Lâm Tố mỉm cười, gật đầu nói: "Đúng nha. Tôi kết hôn năm hai mươi hai rồi."
"Ôi~" Trong phòng tức thì ồ lên tiếng than tiếc nuối.
"Lâm đạo diễn, chị có biết gần đây đang có một câu nói rất hot, là "tự đào mồ chôn tuổi trẻ", chị đây chính là đang tự đào mồ chôn mình đó ạ!" Một cô gái trẻ nhảy ra nói.
Lâm Tố nghe cô ấy nói xong, tươi cười trên mặt lại không giảm đi.
"Tôi cảm thấy không sớm đâu. Nếu hai mươi tuổi gặp được tiên sinh nhà mình, tôi cũng sẽ cưới anh ấy ngay vào năm đó."
"Áu áu áu!"
Người hâm mộ còn đang thay cô tiếc hận cho tuổi trẻ kết thúc quá sớm trong chớp mắt đã bị nhét đầy một miệng cơm chó.
Tình yêu này phải kiên định đến nhường nào, mới có thể khiến Lâm Tố không hề do dự mà nói ra lời như thế. Lâm Tố và người thương của mình nhất định rất yêu nhau, mà người kia tất nhiên cũng mang đến cho cô một tình yêu có đủ cảm giác an toàn, khiến cô không cần phải nghi ngờ hay do dự.
Tuy không biết anh rể là ai, nhưng người hâm mộ đều bày ra vẻ mặt đã hiểu đã hiểu.
Trong lúc người hâm mộ của Lâm Tố đang bị tình yêu màu hường đẩy lên tận mây xanh, Bạch Dã ngồi bên cạnh nhìn sang Lâm Tố, giải thích với bọn họ: "Vị tiên sinh ấy cực kỳ đẹp trai."
"Á á á á á!" Người hâm mộ lại la hét không ngừng.
"Đẹp trai đến mức nào ạ? Đẹp trai bằng diễn viên không?" Có người lại hỏi.
"Đẹp trai hơn." Bạch Dã nói, "Trong giới giải trí này không có diễn viên nam nào đẹp trai bằng người đó cả."
Bạch Dã nói thật lòng, nhưng người hâm mộ lại cho là anh ta đang nói quá lên thôi, diễn viên nam trong giới nhiều người đẹp trai như thế, sau có thể đẹp trai hơn toàn bộ bọn họ chứ.
"Đẹp trai thế thì vì sao không đi làm minh tinh chứ!"
Bạch Dã nghĩ ngợi một chút, đáp: "Có thể là vì người ta không thiếu tiền."
"Á á á á á!"
(*) Từ đầu đến giờ luôn có cảm giác tác giả còn nhiều điểm hiểu chưa tường tận về giới giải trí, nói thế nào nhỉ, kiểu suy nghĩ hơi đơn giản và 1 chiều quá ấy, vd như giới giải trí không thiếu phú nhị đại đi làm minh tinh vì đam mê, đủ kiểu đẹp trai đủ kiểu cá tính đủ kiểu khí chất, họ có thể giữ nguyên con người của mình sau nhiều năm chứ không phải cứ vào giới giải trí là mất đi bản ngã nhìn ai cũng như ai nhàm chán vô vị, có thể tác giả muốn nhấn mạnh khí chất bác sĩ tâm lý của Đào Mục Chi, nhưng cái đó cũng khó để mang ra so sánh huống chi nói thẳng là đẹp hơn cả cái giới diễn viên. Mà thôi truyện của bả mà, bả thích nâng con mình lên đến tận trời thì nâng thôi haha
Đỉnh thật, vừa đẹp trai vừa có tiền, chị nhà mình đúng là không cần phải hối hận gì hết! Rõ ràng phải là lương duyên ông trời tác hợp mới đúng!
Bầu không khí náo nhiệt như thế được duy trì đến tận cuối cùng, kết thúc một buổi tuyên truyền viên mãn.
-
Buổi tuyên truyền kết thúc, Lâm Tố và mọi người chụp ảnh lưu niệm với người hâm mộ, sau đó, lần lượt đi xuống đài.
Hiện tại đã hơn