Art: Weibo @鱼俞木
Ngoại truyện 04: Anh diễn có tâm xíu được không?
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Lâm Tố cũng chỉ mệt mỏi quá mà thôi, ngay tối hôm đó cô đã có thể xuất viện rồi.
Lâm Tố có thai là chuyện lớn của cả Đào gia. Sau khi cô xuất viện, Đào Mục Chi đưa thẳng cô về đại trạch Đào gia. Về đến nơi, ông bà nội đã chờ sẵn ở hoa viên.
Đối với bất kỳ một gia tộc nào, chào đón thành viên mới của gia đình đều là một chuyện đáng chúc mừng. Buổi chiều ông bà nội nghe Hàng Uyển nói Lâm Tố có thai đã nằng nặc muốn đến bệnh viện thăm cháu dâu. Nhưng khi đó Lâm Tố đang ngủ, cũng có Đào Mục Chi ở bên cạnh chăm sóc rồi, vẫn nên để cô được yên tĩnh ngủ thì hơn, thế là hai ông bà không đến nữa.
Nghe Đào Mục Chi nói tối nay hai người sẽ về nhà ăn cơm, hai ông bà đã sớm chờ ngoài cửa. Từ xa thấy được đèn xe ô tô, lão phu nhân từ ghế mây đứng dậy.
"Tiểu Tố!" Xe vững vàng dừng lại, Lâm Tố từ trên xe đi xuống, lão phu nhân vui mừng đi xuống bậc thang, gọi cô một tiếng.
Lâm Tố đi tới, cũng cười ngoan ngoãn đáp lại: "Bà nội."
Đào Mục Chi đi phía sau, lão phu nhân nắm tay Lâm Tố dắt cô vào trong.
"Buổi chiều bà đã nghe mẹ con nói rồi, bà và ông nội con cả chiều nay đều cười không khép miệng được." Lão phu nhân nói.
Sự vui vẻ và nhiệt tình của người thân trong nhà luôn dễ dàng nhiễm sang cả người bên cạnh, nhất là bình thường ông bà nội cũng đã thương yêu cưng chiều Lâm Tố không để đâu cho hết. Hai mươi năm đầu Lâm Tố chưa bao giờ cảm nhận được tình yêu của ông bà, hiện tại có thể khiến ông bà nội vui vẻ, cô dĩ nhiên cũng sẽ vui vẻ theo.
"Con cũng vui vẻ cả một chiều đấy ạ." Nắm lại tay bà nội, Lâm Tố cười nhìn hai người.
Lâm Tố nói xong, hai ông bà cùng cười lên, cứ như thế, bốn người nói nói cười cười đi vào nhà.
-
Lâm Tố mang thai là chuyện vui lớn, nhưng cũng chỉ mới đây thôi nên còn chưa có quá nhiều người biết được. Tối nay, một nhà sáu người mở bữa tiệc đơn giản chúc mừng, những món Lâm Tố thích ăn đều có đủ.
Lâm Tố đói bụng một ngày, hiện tại đã lấy lại tinh thần và sức sống, bắt đầu thấy thèm ăn. Ngồi xuống với ông bà nội, lại chào hỏi ba mẹ của Đào Mục Chi, một nhà sáu người bắt đầu bữa cơm vui vẻ hòa thuận.
Tuy nói là một nhà sáu người cùng ăn cơm, nhưng cứ như chỉ có một mình Lâm Tố ăn, năm người còn lại thì nhìn cô ăn. Lâm Tố ăn uống rất tốt, Đào Mục Chi ngồi bên cạnh gắp thức ăn cho cô, Lâm Tố ăn một cách ngon lành, ăn một hồi lâu, mới bất giác nhận ra ánh mắt của mọi người trong nhà đều dừng trên mình.
Lâm Tố: "..."
Lâm Tố cắn một miếng cá, nhai nhai rồi nuốt xuống, sau đó ngẩng đầu, nhìn ông bà nội, nhìn ba mẹ chồng, cuối cùng dừng trên Đào Mục Chi.
Cô phát hiện ra họ đều đang mỉm cười nhỉn cô, trong mắt là cưng chiều vô hạn. Được chừng ấy tình yêu bao bọc, Lâm Tố có cảm giác trái tim còn no nê hơn cả dạ dày, cô xấu hổ ngẩng đầu, cười hỏi: "Mọi người không ăn ạ?"
"Ăn chứ~" Lão phu nhân cười đáp lại một tiếng, sau đó gắp cho cô một miếng cá.
Lâm Tố: "..."
Bị bà nội trêu chọc, Lâm Tố phì cười.
Lâm Tố cười, bà nội cười theo, ông nội cũng cười, cuối cùng tất cả mọi người ngồi trên bàn ăn đều cười. Bà nội lúc này cũng đã nhận ra sự ngại ngùng của Lâm Tố, bèn cầm đũa gắp thức ăn vào bát của mình, nói.
"Được rồi được rồi, mọi người cũng ăn đi, đừng chỉ nhìn tiểu Tố nữa, tiểu Tố sẽ xấu hổ đó."
"Được, cùng ăn cùng ăn." Lão gia tử nghe lời lão phu nhân, cũng cầm đũa lên.
Cứ thế, năm người vốn ngồi nhìn Lâm Tố ăn đều cầm đũa lên. Chỉ là tuy rằng cơm của ai người nấy ăn, nhưng ánh mắt lại vẫn hướng về phía Lâm Tố. Hơn nữa còn chê Đào Mục Chi chăm sóc cô chưa đủ, mọi người nhìn dáng vẻ ngon miệng của Lâm Tố, chỉ cần đĩa thức ăn vừa hơi vơi đi, bốn người lập tức gắp cho cô đồ ăn mới.
Thế là, đĩa của Lâm Tố từ núi nhỏ thành đồng bằng, lại từ đồng bằng thành núi nhỏ.
Lâm Tố: "..."
Mọi người cũng biết cứ gắp thức ăn sẽ làm cô xấu hổ, thế là vừa gắp vừa tán gẫu trò chuyện. Lâm Tố thì vùi đầu tranh đấu với cái núi nhỏ cứ vơi lại mọc lên cao của mình, cô cầm đũa không ngừng gắp thức ăn, cảm thấy mỗi miếng ăn vào đều được tẩm thêm gia vị của tình yêu.
(*) tự nhiên nhớ đến cái cảnh phim trong Tây Du Ký, cái đoạn mà Trư Bát Giới ăn cái núi gạo hay núi gì mà cứ hút vào bụng xong nó lại về như cũ ấy haha
Đào Mục Chi ngồi bên cạnh vừa gắp thức ăn cho cô, vừa chú ý lượng cơm của cô. Thấy Lâm Tố ăn mãi không định dừng lại, bèn chuyển thức ăn cô chưa ăn đến sang đĩa của mình, nói.
"Không ăn được nữa thì đừng cố, tôi ăn hộ em."
Lâm Tố vừa ăn vừa nói: "Ăn được ăn được, anh đừng có mà ăn của em!"
Đào Mục Chi nhìn dáng vẻ giữ đồ ăn của Lâm Tố, không nhịn được khẽ cong môi, không lấy thức ăn trong đĩa của cô nữa.
Lão phu nhân cũng chú ý đến lượng cơm của cô, tuy Lâm Tố khá gầy, nhưng còn trẻ nên mọi người đều coi cô như em bé trong nhà mà dỗ ăn. Hơn nữa cũng vì cô ăn uống rất tốt, mỗi lần đến đây ăn cơm đều ăn rất tốt.
Tâm lý của bậc phu huynh ấy mà, nuôi con chính là chuyện vui vẻ nhất, càng thích mắt hơn là khi đứa nhỏ nhà mình không kén ăn.
"Tiểu Tố, hiện tại có chỗ nào không thoải mái không?" Lão phu nhân quan sát Lâm Tố đang vùi đầu ăn cơm.
Phụ nữ mang thai thật ra không dễ dàng gì, đầu tiên là ốm nghén, sau đó là hành động không thuận tiện, đến cả lúc sinh cũng đau đến chết đi sống lại, mỗi bước đều là một cửa ải khó khăn.
Mà mỗi quá trình này người phụ nữ đều phải tự mình trải qua, người khác không thể thay cô làm. Hiện tại, Lâm Tố còn chưa xuất hiện triệu chứng ốm nghén, nhưng lão phu nhân đã đau lòng thay cô rồi.
"Không ạ." Lâm Tố gắp một con tôm đã được Đào Mục Chi bóc vỏ, ngẩng đầu đáp: "Bà nội yên tâm đi ạ."
"Mới chỉ có hai tuần thôi." Hàng Uyển với kinh nghiệm người đi trước nói với Lâm Tố, "Đến đó có chuyện gì nhất định phải nói với chúng ta, tuy không thể thay con chịu khổ, nhưng cũng có thể ở bên cạnh hỗ trợ cho con đỡ khó khăn."
"Nhưng cái này đúng là còn tùy vào thể chất mỗi người." Lão phu nhân nói, "Bà nhớ hồi mang thai ba con khá yên bình thuận lợi, ốm nghén gì đó cũng rất nhẹ nhàng."
Lão phu nhân vừa nói thế, Hàng Uyển cũng cười đáp, "Lúc con mang thai Mục Chi cũng thế."
Nghe bà nội và mẹ nói xong, Lâm Tố ngẩng đầu cười tươi rói, nói với họ: "Oa, thai nhi của Đào gia đều ngoan như thế, vậy thì chắc là bé con này cũng sẽ không làm khổ con nhiều đâu."
Người mang thai là Lâm Tố, nhưng rõ ràng là người trong nhà còn căng thẳng hơn cả cô, còn để cô lên tiếng trấn an ngược lại mọi người, lão phu nhân phì cười, nói: "Thế thì tốt thế thì tốt~ Thằng cu này mà ngoan thì cụ sẽ xây cho một cái công viên trò chơi mới~"
Hai mắt Lâm Tố phát sáng.
"Phải to hơn cái của Đào Mục Chi cơ ạ!" Lâm Tố nói.
"Đương nhiên!" Lão phu nhân chẳng có gì ngoài tiền hào sảng đáp.
Lâm Tố cười tươi như hoa "yeah!" một tiếng. Nhìn thấy cô vui vẻ, mọi người đều cười.
-
Ăn tối xong, Lâm Tố và Đào Mục Chi đến hoa viên đi bộ tiêu thực. Tối nay Lâm Tố ăn no căng cả bụng, thậm chí không chỉ có đồ ăn trong dạ dày, mà trái tim cô cũng được lấp kín bằng tình yêu.
Có con với Đào Mục Chi, còn có sự yêu thương cưng chiều từ người nhà, Lâm Tố cảm thấy bản thân chính là người hạnh phúc nhất thế gian.
Đi bộ một lúc trong hoa viên thì lão phu nhân và lão gia tử gọi hai người về chơi bài. Hôm nay có chuyện vui, lão phu nhân và lão gia tử đều muốn thua cái gì đó dỗ Lâm Tố vui vẻ.
Hai người về đến nơi, quả nhiên, một bàn đá ngọc bích đã chờ sẵn.
Đã đến Đào gia lâu như thế rồi, Lâm Tố dĩ nhiên cũng phải quen dần với phong cách chơi bài của người Đào gia. Từ phỉ thúy, kim cương, sau đó là hồng ngọc bích tỉ, hiện tại là ngọc bích.
Lão phu nhân thấy Lâm Tố đến thì nhanh chóng kéo cô ngồi xuống cạnh mình, sau đó đẩy cho cô một hộp, còn mình và con dâu mỗi người một hộp.
Trước đây chỉ có Lâm Tố, Đào Mục Chi và ông bà nội chơi, Lâm Tố có thể chơi thắng một hộp. Hiện tại có thêm ba mẹ chồng, Lâm Tố vậy mà vòng nào cũng thắng được ba hộp.
Cứ như chỗ đá quý trong nhà vốn là để truyền lại cho cô, Lâm Tố ban đầu còn ngượng ngùng không dám nhận, về sau đã quen, bây giờ cô cũng là phú bà rồi, đối mặt với các loại đá quý đều có thể bình tĩnh.
Sáu người đánh bài sẽ là đủ cấp(*), Đào Mục Chi trước đó đã dạy cho cô rồi. Kỹ năng chơi bài của Lâm Tố cũng không tệ, mà dù có tệ thì cũng chẳng sao. Bởi vì ván bài này một khi bắt đầu, bốn vị trưởng bối vô cùng thuần thục tự đi vào chỗ thua.
(*) đề phòng lâu lâu mn quên rồi thì đủ cấp nó là 1 kiểu chơi bài giống như đấu địa chủ ấy, nhưng mà đủ cấp là dành cho 6 người
Không thể không nói, được một phòng người yêu thương cưng chiều quá thật khiến người ta mê say. Không chỉ có ba mẹ chồng cố tình thua cô, Đào Mục Chi cũng liên tục nhắc bài cho cô, Lâm Tố vừa thắng lớn, vừa vui vẻ không ngừng được.
Có ba mẹ ông bà nội thật tốt! Lâm Tố một tay đeo năm cái vòng ngọc bích, va chạm vào nhau vang lên tiếng leng keng rất dễ nghe, Lâm Tố nghe mà vui vẻ không chịu được.
Chủ đề nói chuyện hôm nay cũng chủ yếu xoay quanh các khâu chuẩn bị cho chín tháng mang thai này của Lâm Tố. Chuyên gia dinh dưỡng, chuyên viên mát xa, bao gồm cả chuyện ở cữ sau khi sinh con, còn có bảo mẫu, bốn người bàn luận rôm rả, chẳng mấy chốc đã sắp xếp xong toàn bộ cho Lâm Tố và đứa bé trong bụng.
Lâm Tố vốn còn chưa kịp lo lắng đến chuyện sinh con này, hiện tại đã hoàn toàn không cần phải lo nghĩ gì nữa. Thật ra không cần những thứ này, chỉ cần có tình yêu và sự quan tâm chăm sóc của mọi người trong nhà, cô đã cảm thấy vô cùng thỏa mãn rồi.
Trong lúc mọi người thảo luận, lão gia tử bỗng nhớ đến một vấn đề.
"Các con đã nghĩ xong tên của chắt chưa?"
Lão gia tử vừa nói xong, bốn người đồng loạt nhìn về phía Đào Mục Chi và Lâm Tố.
Đúng nha, đặt tên cũng là một chuyện cần làm, sớm nghĩ xong càng tốt, đến đó đi sinh có thể dùng luôn.
Nhưng mà hôm nay mới chỉ biết tin mình có thai, Lâm Tố lại mơ màng cả một chiều, nào đã nghĩ đến chuyện này. Hơn nữa trước đó bởi vì nghĩ là bản thân không dễ có thai, mới chưa từng nghĩ đến phương diện đó.
Cô chưa nghĩ được thì phải làm sao? Tất nhiên là để Đào Mục Chi nghĩ rồi.
Thế là, Lâm Tố nhìn sang Đào Mục Chi.
Lâm Tố nhìn sang, Đào Mục Chi cũng nhấc mắt nhìn về phía cô. Hai người nhìn nhau, Đào Mục Chi nói.
"Kim Dã, Cổ Dã."
Hai mắt Lâm Tố sáng lên.
Đào Mục Chi không chỉ đã nghĩ tên cho con rồi, còn nghĩ ra hai cái. Trước khi hai người kết hôn, Lâm Tố đã nói với Đào Mục Chi, cô muốn có hai đứa con trai.
"Kim Dã và Cổ Dã?" Lão gia tử nghe xong, hỏi Lâm Tố: "Con thấy sao?"
Lâm Tố nhìn Đào Mục Chi, trong mắt có ánh sáng lấp lánh, cô cười tươi rói, gật đầu đáp: "Rất hay ạ."
"Chà, bà cũng thấy rất hay." Lão phu nhân nói.
"Không tệ không tệ. Tên này dễ nghe." Lão gia tử cũng gật đầu.
Mọi người trong nhà luôn tôn trọng Lâm Tố, rõ ràng sau khi nghe Đào Mục Chi nói ra hai cái tên kia trong mắt đều là hài lòng, nhưng trước đó vẫn hỏi ý kiến của Lâm Tố, sau đó mới tán thành với Đào Mục Chi.
Tên đã quyết định xong, Lâm Tố lại chuyển ánh mắt về Đào Mục Chi.
Trong lúc cô còn chưa khỏi bệnh, Đào Mục Chi đã nói với cô, hắn sẽ chèo thuyền ngay bên cạnh cô. Chờ cô khỏi rồi, họ sẽ có một hòn đào nhỏ.
Hiện tại họ đã có một hòn đảo nhỏ, mà xung quanh hòn đảo nhỏ được nước biển dịu dàng ôm lấy, được ánh nắng ấm áp chiếu xuống, toàn bộ đều là tình yêu của ông bà nội và ba mẹ.
Lâm Tố và Đào Mục Chi sống trên hòn đảo nhỏ, có một cuộc sống vui vẻ nhất, hạnh phúc nhất.
-
Lâm Tố mang thai thật ra không có thay đổi gì quá lớn, chỉ là dễ mệt hơn trước, ham ngủ hơn trước. Không lâu sau đó, bộ phim đầu tiên của cô được công chiếu. Bộ phim được chăm chút kỹ lưỡng, kịch bản chặt chẽ, thủ pháp quay phim thành thạo, nhưng trong đó cũng có sự non trẻ trong lần đầu làm đạo diễn của Lâm Tố. Nhưng chút ít non trẻ này cũng mang theo phong cách cá nhân của cô. Tóm lại, tuy đây là bộ điện ảnh đầu tay, nhưng trình độ tổng thể có thể đạt trên 80 điểm, dư luận không tệ, doanh thu phòng vé cũng rất tốt.
Cứ như thế, bước đầu tiên vào giới đạo diễn của Lâm Tố xem như khá chắc chắn vững vàng.
Thành công của bộ phim đầu tiên đặt vào sự nghiệp cá nhân của Lâm Tố một viên gạch nền móng. Cô hiện tại đã có thai, trước mắt không thể tiếp tục nhận dự án mới, nhưng đã có thành tích đó rồi, dù sinh con xong quay lại thì cũng không ảnh hưởng gì quá lớn.
Mà dù có ảnh hưởng thì Lâm Tố cũng không sợ. Cô có Đào gia làm chỗ dựa, dù không đi làm mấy năm thì quay về vẫn không phải lo lắng chuyện tài nguyên. Đó cũng là lời người Đào gia đã nói với cô.
Nhưng dù là vậy, Lâm Tố cũng không định hoàn toàn không làm gì trong thời gian mang thai. Không thể quay phim thời gian dài thì có thể quay về nghề nhiếp ảnh, an ổn vô lo vô nghĩ, lại nhận thêm mấy công việc quay MV không đòi hỏi quá nhiều thời gian.
Công việc của Lâm Tố phần lớn vẫn ở ngay tại thành phố A. Sinh hoạt của cô cũng cực kỳ có quy luật, đến studio chụp ảnh, làm việc xong thì sẽ có Đào Mục Chi đến đón. Hai người cùng nhau về nhà, sau đó ăn cơm, ăn xong thì đi dạo, thảnh thơi an nhàn.
Hiện tại hai người không ở căn nhà với bức tường xi măng kia của cô. Sau đám cưới, họ đã chuyển đến một căn biệt thự cạnh bờ biển. Đào gia cho Đào Mục Chi và cô rất nhiều bất động sản, chỉ là Lâm Tố quen ở nhà mình rồi, đến căn biệt thự kia cũng là vì căn nhà với bức tường xi măng kia cần sửa sang lại đôi chút, chờ xong xuôi, hai người sẽ lại quay về đó.
Hai người họ đều bận rộn với công việc của chính mình, nhưng mỗi tuần đều sẽ trích ra hai ngày cuối tuần, một ngày quay về với ông bà nội và ba mẹ chồng, một ngày còn lại về thăm mẹ cô. Sau khi Lâm Tố mang thai, mẹ lại càng quan tâm chăm sóc cho cô hơn. Tuy con gái đã trưởng thành rồi, nhưng trong mắt mẹ cô vẫn chỉ là một đứa trẻ, vẫn sẽ cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc cô.
Sau khi chuyển đến thành phố A, Lâm Mộ Hoa tiếp nhận chẩn liệu tâm lý nửa năm, các nút thắt trong lòng dần được tháo gỡ, so với khi mới đến thành phố A đã có sức sống hơn rất nhiều. Không còn lại chấp niệm với