Art: Weibo @鱼俞木
Ngoại truyện 5: Đào Mục Chi, em thích anh quá mất thôi
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Lâm Tố mang thai song sinh.
Sinh đôi so với sinh một dĩ nhiên vất vả hơn nhiều, trong thời gian thai kỳ cũng càng phải cẩn thận hơn. Nhưng một lần sinh là xong luôn hai lần đau, hơn nữa còn có thể cùng lúc nghênh đón hai bảo bối, dù nhìn từ góc độ nào cũng là chuyện vui. Lâm Tố và Đào Mục Chi báo tin này cho người nhà, mọi người đều rất vui mừng.
Thời gian chầm chậm trôi đi, hai đứa nhóc trong bụng khỏe mạnh phát triển, hiện tại là tháng mười một, gần như mọi người đều đã biết chuyện Lâm Tố mang thai.
Hai cái thai trong bụng của Lâm Tố cũng đã bước sang tuần thứ 20, bụng lớn hơn. Nhưng dường như chỉ có bụng là lớn hơn, những chỗ khác vẫn không có gì thay đổi.
Ngoại hình không có gì thay đổi, khí chất lại có biến hóa rất lớn. Trước đây là một Lâm Tố hung hăng dễ nổi nóng, sau khi trở thành mẹ thì những góc bén nhọn đã được thu lại, trở nên nhu hòa hơn, mềm mại hơn.
Người mẫu và minh tinh ở studio cũng không cần phải thấp thỏm bồn chồn mỗi lần hợp tác với cô như trước đây nữa, thậm chí còn có một vài người có thể bắt chuyện với cô hai câu, tán gẫu về chuyện mang thai này nọ.
Tuy Lâm Tố đã mang thai được năm tháng, nhưng vẫn không từ bỏ công việc. Đối với cô mà nói, mang thai cũng không có gì thay đổi cả, chỉ là có thêm hai tiểu tử nằm trong bụng đi theo mình làm việc mà thôi. Trừ phi thật sự quá nặng nề không tiện hoạt động nữa, nếu không cô sẽ không đặt máy ảnh xuống. Gần đây không hiểu sao Lâm Tố rất thích chụp ảnh, mỗi thứ hai không có công việc gì phải ở nhà nằm đúng thật là nghẹn chết cô luôn.
Bạch Dã vẫn không sửa được cái tật xấu chạy loạn xạ khắp nơi của mình, buổi chiều, Lâm Tố đang chụp loạt ảnh cuối cùng thì Bạch Dã như âm hồn không tan từ đâu lù lù xuất hiện bên cạnh.
Lâm Tố không cần quay sang nhìn, ngửi mùi nước hoa bay đến đã có thể đoán ra là ai. Tuy Bạch Dã là tổng tài hàng thật giá thật, nhưng khí chất trên người vẫn y nguyên như một tiểu thịt tươi.
Trong lúc Lâm Tố thầm khen khí chất tiểu thịt tươi của anh ta trong lòng, Bạch Dã tiểu thịt tươi chợt đưa một cái hộp màu đỏ đến trước mặt cô.
Lâm Tố: "..."
"Cái gì đây?" Lâm Tố nhận lấy, có vẻ không nhẹ.
Ánh mắt của Bạch Dã dừng trên cái hộp, đắc ý đáp: "Cho em bé trong bụng, khóa vàng 100g đó nha."
(*) không biết có phải khóa trường mệnh mà bên Trung hay dùng để tặng cho mấy đứa bé mới sinh không, có vẻ chính là nó :>
Lâm Tố: "..."
Bạch Dã bày ra cái dáng vẻ dâng bảo vật xong, Lâm Tố ném cho anh ta một cái nhìn đầy thâm ý. Mà Bạch Dã không hề nhìn ra sự cạn lời trong ánh mắt của cô, còn tưởng là cô cảm động quá nên không biết nói gì, tức thì nháy nháy mắt với cô một cái, mị lực bắn ra tứ phía.
"Vị thợ lành nghề nào làm ra cái khóa vàng 100g này cho trẻ sơ sinh thế?" Lâm Tố hỏi.
(*) 1 cây vàng = 37,5g, chỗ này của ổng gần 3 cây vàng :))))))
Bạch Dã: "..."
Ồ, đúng nha! Loại khóa vàng này đều làm ra cho trẻ sơ sinh đeo, đứa nhỏ vừa sinh ra bé xíu xiu, sao có thể đeo được cái khóa vàng 100g? Bạch Dã vốn cho trợ lý thay mình đi mua, trợ lý chạy hết tất cả các tiệm vàng, nhưng cái khóa vàng lớn nhất cũng chỉ có hơn mười g, căn bản không có cái nào đến 100g. Bạch Dã cảm thấy quá nhỏ, bèn đặc biệt cầm thỏi vàng trong nhà đi tìm thợ kim hoàn đặt làm riêng. Anh ta vẫn nhớ khi đó người thợ kim hoàn kia xác nhận đi xác nhận lại với anh ta có đúng là muốn làm to như thế hay không, anh ta chỉ cho rằng người thợ kia quá mức rung động vì sự giàu sụ của mình, chẳng mảy may nghĩ đến những phương diện khác.
Bây giờ Lâm Tố nói như thế, Bạch Dã mới cảm thấy hành động của mình có hơi đần độn.
(*) Vị Bạch tổng này tự nhiên làm tui nhớ đến Bành Nhân của bộ Lão Tổ Tông haha, sao mà giống nhau thế nhỉ
Nhưng dù đần độn thì cái khóa vàng này chính là thay cho lời chúc của chú Bạch dành cho đứa bé còn chưa sinh ra vẫn đang ở trong bụng Lâm Tố. Người khác có thể lén lút nói anh ta đần, nhưng Lâm Tố thì không được.
Bị Lâm Tố mắng xéo như thế, Bạch Dã hơi không vui, anh ta cướp cái hộp về, nói: "Không cần thì trả lại đây!"
Khóa vàng trong tay thoáng cái bị lấy đi mất, Lâm Tố nhấc mắt nhìn Bạch Dã, nói: "Đặt về chỗ cũ."
Lâm Tố nói xong, Bạch Dã ngoan ngoãn đặt cái hộp về chỗ cũ.
Lâm Tố mở ra, tuy hành động này của Bạch Dã hơi ngốc, nhưng cô biết là ý tốt. Cô nhìn cái khóa vàng lẻ loi trong hộp, nói với Bạch Dã: "Phải làm thêm một cái nữa đấy."
Bạch Dã: "..."
Không đợi anh ta hỏi, Lâm Tố đóng nắp, nói: "Tôi sinh đôi."
Bạch Dã: "..."
Tin Lâm Tố sinh đôi vẫn chưa truyền ra ngoài, cũng chỉ có người nhà và vài người bạn rất thân biết. Người khác chỉ biết cô mang thai, không biết cô mang thai song sinh.
Bạch Dã nghe cô nói vậy thì sợ hãi trợn trừng hai mắt.
"Mẹ nó! Thật hả?" Trong giọng nói vẫn mang theo ý cười, đương nhiên là thay Lâm Tố vui vẻ.
Lâm Tố cũng cười, đáp: "Đương nhiên là thật."
Bạch Dã xác nhận xong, ý cười càng đậm hơn, anh ta nhìn cái hộp trong tay Lâm Tố, nói: "Vậy đưa lại cái này cho tôi, tôi bảo thợ kim hoàn chia 100g thành hai cái."
Tươi cười trên mặt Lâm Tố tức thì vụt tắt, không vui nói: "Anh dù gì cũng là tổng tài, sao lại keo kiệt thế nhỉ? Bảo sao mãi không theo đuổi được bà xã."
Bạch Dã: "..."
Nói chuyện thì nói chuyện, mắc mớ gì lôi đau khổ của nhau ra chọc chịa!
Chuyện theo đuổi mãi không đưa được bà xã về dinh này vẫn luôn là nỗi đau trong lòng Bạch Dã. Nhưng không phải anh ta không theo đuổi được, chỉ tại bà xã của anh ta không quá ăn cái dáng vẻ tổng tài này mà thôi.
"Lời này của cô phải xem xét lại, vị Đào tiên sinh kia cũng có tiền kém gì tôi đâu. Lúc anh ta theo đuổi cô có tiêu tiền không? Cô nói như thế là sỉ nhục nhân cách bà xã tôi." Bạch Dã nói.
Lâm Tố lập tức đáp trả: "Anh ấy không tiêu tiền. Nhưng bề ngoài, nhân cách và mị lực của anh ấy đều hơn hẳn anh."
Bạch Dã: "..."
Lâm Tố khen chồng xong, Bạch Dã thật sự chẳng còn tâm tình nào mà tranh cãi tiếp nữa. Cô nhìn Bạch Dã cười, Bạch Dã mặt không biểu tình, đưa tay ra: "Trả khóa vàng đây!"
"Không trả." Lâm Tố đáp.
Bạch Dã lập tức đưa tay ra, như một con hổ đen hòng đoạt lại chiếc hộp đỏ từ tay Lâm Tố. Lâm Tố giơ hộp lên cao, nhưng Bạch Dã còn cao hơn cô, đưa tay muốn cướp chiếc hộp.
Tuy đang nô đùa với Lâm Tố, nhưng Bạch Dã vẫn nhớ cô là phụ nữ có thai, mỗi lần ra tay đều cực kỳ cẩn thận. Bắt được chiếc hộp rồi thì hơi dùng sức chuẩn bị đoạt về. Lâm Tố cũng biết mình không đấu lại, bèn giữ chặt cổ tay anh ta.
Ngay lúc hai người cầm tay nhau, từ cửa truyền giọng nói quen thuộc.
"Lâm Tố."
Bạch Dã: "..."
Anh ta rốt cuộc đạp phải cái vận cứt chó gì thế!
Cổ tay bị Lâm Tố bắt lấy như có lửa bén tới, vội thu về, đồng thời, còn không quên đưa tay đỡ phía sau Lâm Tố, sợ vì anh ta thình lình thả tay hại cô mất thăng bằng. Đáng tiếc cùng lúc đó Lâm Tố đã ôm lấy cái hòm đi nhanh về phía giọng nói vừa phát ra kia.
"Đào Mục Chi!"
Bạch Dã đỡ được không khí. Dĩ nhiên đỡ được không khí không đáng lo, cái đáng lo là toàn bộ hành vi vừa rồi của anh ta đều đã bị Đào Mục Chi nhìn thấy, anh ta rõ ràng chỉ muốn giúp đỡ Lâm Tố, nhưng vào mắt Đào Mục Chi chắc chắn giống như anh ta muốn đụng chạm Lâm Tố.
Bạch Dã thật sự: "..."
Trong lúc Lâm Tố bước nhanh về phía mình, Đào Mục Chi cũng đi tới. Hai vợ chồng tụ họp, Lâm Tố nhìn thấy ý cười trong mắt Đào Mục Chi, nắm lấy một góc áo hắn.
Đào Mục Chi cũng rũ mắt nhìn cô, trong mắt là ý cười ôn nhu, đưa tay dịu dàng xoa đầu cô.
Thời gian này gần như ngày nào Đào Mục Chi cũng đến studio đón cô, người ở đây đều biết chồng của Lâm Tố đẹp trai như thế nào, tình cảm của hai người tốt đẹp ra sao, dù chỉ gần một ngày không gặp thì lúc chạm mặt nhau vẫn có thể khiến người ta dù đứng từ xa cũng cảm nhận được ngọt ngào hường phấn bắn tung tóe.
Người trong studio mỗi ngày đi theo Lâm Tố đều ăn no một bụng cơm chó.
Trong số đó dĩ nhiên có cả Bạch Dã.
(*) có bà mẹ ghẻ là tui nữa nè TT
Trong lúc hai người nắm tay nhìn nhau tình tứ, Bạch Dã cũng đã tiếp nhận xong số mệnh phục hồi lại tinh thần. Bạch Dã nhìn Đào Mục Chi, cười một cái thật tươi, đưa tay ra, chào hỏi.
"Đào tiên sinh."
Đào Mục Chi nhấc mắt nhìn anh ta. Con người Đào Mục Chi này thanh thanh lãnh lãnh, ánh mắt cũng giống hệt với phong thái của hắn. Bởi đã biết nên Bạch Dã cũng không có ý kiến gì với con người của hắn, bởi vì bản thân hắn sinh ra đã như thế. Nhưng bị cái nhìn này chiếu tới, Bạch Dã vẫn hơi chột dạ, vội thu lại nụ cười hớn hở trên mặt, giải thích.
"Tôi thật sự không làm gì cả! Hôm nay tôi chỉ đến tặng Lâm Tố khóa vàng thôi."
Bạch Dã nói xong, chỉ chỉ cái hộp đỏ trong tay Lâm Tố.
Lâm Tố được nhắc nhở, tức thì nhớ ra đưa cái hộp trong tay cho Đào Mục Chi. "Anh xem, Bạch Dã cho bảo bối nhà mình một cái khóa vàng bự nặng 100g."
Lâm Tố nói xong, lời nói còn mang theo ý cười, mà mấy chữ "khóa vàng bự nặng 100g" còn cố ý nhấn mạnh, hại Bạch Dã một lần nữa chỉ muốn độn thổ cho xong.
"Cám ơn."
Nghe thấy Đào Mục Chi cám ơn, Bạch Dã cho là nguy cơ đã được giải trừ, tươi cười một lần nữa bày ra mặt, không chút để ý khoát khoát tay, nói: "Hầy, bạn bè với nhau, nên làm nên làm mà."
(*) quá tam ba bận, xin trao cho Dã một chiếc chứng nhận "chàng trai ngây thơ" hàng thật giá thật :)))
"Nhưng dù là thế nào thì đều không nên tranh chấp với phụ nữ có thai."
Bạch Dã vừa dứt lời, Đào Mục Chi lên tiếng nhắc nhở.
Chơi đùa với Lâm Tố đúng là không đúng, Đào Mục Chi nhắc nhở như thế, Bạch Dã lập tức nhận lỗi.
"Xin lỗi."
"Không sao." Đào Mục Chi nhìn Bạch Dã mỉm cười, sau đó lại nói: "Dù thế nào, cám ơn ý tốt của anh với bảo bối nhà chúng tôi."
Thấy Đào Mục Chi cười, Bạch Dã cũng cười theo. Lúc này Đào Mục Chi mới đưa tay ra, hai người gặp nhau từ