Art: Weibo @三只猫猫头
Ngoại truyện 06: Tôi thích con của hai chúng ta sinh ra
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Lâm Tố bình yên vượt qua hơn nửa thai kỳ.
Ngày dự sinh là vào cuối tháng ba. Đến tuần thứ 30, Lâm Tố ngưng mọi công việc, sau đó phần lớn thời gian đều ở nhà.
Tuy là ở nhà chờ sinh, nhưng để cô không bị buồn chán, người nhà sẽ thay phiên nhau đến chơi, hoặc là mẹ, hoặc là ông bà nội.
Lúc mẹ tới, hai người sẽ cùng nhau học cắm hoa, học làm đồ ngọt. Sân trước biệt thự nhà cô cũng vì thế mà chẳng mấy chốc đã được lấp đầy bằng đủ loại rau và hoa, đợi đến mùa hè là có thể ăn có thể ngắm rồi.
Mà lúc ông bà nội đến, ba người sẽ chơi đấu địa chủ. Nếu như chơi chán rồi, thì ba người sẽ cùng nhau chơi máy chơi game. Lão gia tử và lão phu nhân tuy đã lớn tuổi nhưng lại không hề bị tụt hậu so với giới trẻ, ba người đều có thể chơi đến là vui vẻ. Tuy không phải cao thủ, nhưng cũng đủ để chơi cùng Lâm Tố.
Phụ nữ có thai không thể ngồi lâu, nên ngoại trừ cùng chơi game với Lâm Tố, phần lớn thời gian ba người sẽ đi làm mộc.
Tuy lão gia tử là học giả, nhưng từ trẻ đã thích làm mộc, tích lũy được kha khá bản lĩnh. Sau khi Lâm Tố mang thai, ông bắt tay vào làm cho em bé nôi ngủ, xích đu và xe đẩy. Từ sau khi Lâm Tố ở nhà, ông chuyển sang truyền thụ kinh nghiệm cho Lâm Tố. Cứ thế, trong lúc ông làm việc, Lâm Tố và lão phu nhân sẽ ở bên cạnh hỗ trợ, vừa có thể đỡ buồn chán, vừa có cảm giác bản thân đang tham gia vào quá trình làm ra những món đồ ấy.
Chờ Đào Mục Chi tan làm về, dì giúp việc cũng đã nấu cơm xong, một nhà bốn người sẽ quây quần ăn bữa tối. Bầu không khí đầm ấm yên vui, vừa ăn vừa tán gẫu đủ thứ chuyện. Đề tài xoay quanh hôm nay ba người ở nhà chơi những gì, hoặc là có cái mầm nào trong vườn mới nhú, hoặc là họ mới đặt thứ gì mới cho em bé trong bụng Lâm Tố. Ngày dự sinh ngày một đến gần, chủ đề tán gẫu của mọi người cũng chủ yếu xoay quanh Lâm Tố và em bé trong bụng.
Sinh đôi không thể so với sinh một, hơn nữa người mẹ trong thời gian mang thai cũng vất vả hơn nhiều. Ngày dự sinh của Lâm Tố vào cuối tháng, nhưng chờ ở nhà cũng là chờ, chờ ở bệnh viện cũng là chờ, mọi người bèn thống nhất sẽ để cô nằm viện sớm.
Bệnh viện tư nhân Lâm Tố đặt chờ sinh có chuyên môn cao về phụ sản, thiết bị trong bệnh viện hiện đại tiên tiến, điều kiện vật chất cực kỳ tốt. Trong này cũng sẽ có chuyên gia chăm sóc, Lâm Tố ở đây sẽ không lo cảm thấy bất tiện hơn ở nhà. Hơn nữa Đào gia cũng có cổ phần ở đây, từ sau khi Lâm Tố mang thai, lão phu nhân đã đặt trước phòng VIP cho cô. Một căn phòng hơn hai trăm mét vuông, dù có ở từ giờ đến khi em bé đầy tháng thì cũng không thành vấn đề.
"Ngày mai chuyển nhỉ?" Lão phu nhân vừa bóc vỏ tôm cho Lâm Tố vừa hỏi.
Lâm Tố đang tranh đấu với ngọn núi nhỏ trước mặt, nghe lão phu nhân nói thì ngẩng đầu, gật gật đầu đáp: "Vâng ạ."
"Đồ đạc chuẩn bị đến đâu rồi?" Lão phu nhân cười đặt con tôm đã bóc vỏ vào đĩa của Lâm Tố, quay sang hỏi Đào Mục Chi.
Nhắc tới chuyện này, Đào Mục Chi đáp: "Cũng khá ổn rồi ạ, còn vài món nữa..."
"Còn thiếu gì thì để dì giúp việc đi mua là được." Lão phu nhân nói.
Trong bệnh viện cũng đã chuẩn bị bác sĩ và hộ sinh, không có chuyện gì thì họ không cần phải tự mình đi làm. Nhưng đây là lần đầu tiên Lâm Tố làm mẹ, có vài thứ cô vẫn muốn tự mình trải nghiệm.
Ví dụ như vào cửa hàng sơ sinh mua cho em bé vài món đồ.
Lão phu nhân đang nói thì thấy Lâm Tố hơi dừng lại, bèn quay sang cô. Lâm Tố ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời nhìn bà, sau đó cười tươi rói.
"Sao thế?" Trái tim lão phu nhân thoáng cái mềm nhũn.
"Thật ra con và Đào Mục Chi đã định ngày mai sau khi làm thủ tục nhập viện xong thì đến trung tâm thương mại một chuyến." Lâm Tố cầm đũa, cười nói với lão phu nhân.
Lâm Tố nói muốn đi trung tâm thương mại, ánh mắt của lão phu nhân thoáng khựng lại, sau đó nhìn sang Lâm Tố, hỏi: "Sao hôm nay không thấy con nói với ông bà?"
Lâm Tố cười he he.
"Ồ, sợ ông bà không đồng ý?" Lão phu nhân hỏi.
Thật ra cũng không phải sợ họ không đồng ý, chỉ cần là chuyện Lâm Tố muốn làm, họ chưa bao giờ ngăn cản cô, chỉ là Lâm Tố không muốn khiến họ lo lắng.
Nếu không ai nhắc đến thì cô và Đào Mục Chi vốn định sẽ lén lút đi.
Lão phu nhân thấy Lâm Tố cười he he cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cười theo, nói: "Con muốn làm thì thì cứ làm, nhưng nhất định phải cẩn thận biết chưa?"
"Vâng ạ~" Lâm Tố vui vẻ đáp.
Thấy dáng vẻ hào hứng đó của cô, lão phu nhân cười cười, cũng không nói gì nữa.
-
Ăn tối xong, Lâm Tố và Đào Mục Chi tiễn ông bà nội về. Tài xế đã lái xe chờ sẵn ngoài sân, Lâm Tố cũng muốn theo ra, lại bị lão phu nhân cản lại.
"Buổi tối gió lớn, con đừng ra ngoài." Lão phu nhân nói.
Lâm Tố vừa bước một chân ra, nghe vậy thì ngoan ngoãn thu về, lão phu nhân thấy động tác của cô lại mỉm cười, vẫy tay với cô. Lâm Tố vẫy tay đáp lại, cứ thế vẫy mãi cho đến khi lão phu nhân ra đến sân, dừng lại trước xe.
Đào Mục Chi giúp lão phu nhân mở cửa xe, lão phu nhân vừa ngồi vào, biểu tình hiền hòa vui vẻ khi đối mặt với Lâm Tố lập tức chuyển thành lo lắng.
Đào Mục Chi vốn định đóng cửa, nhưng vạt áo chợt bị lão phu nhân bắt lấy, sau đó kéo xuống. Đào Mục Chi theo động tác của bà hơi khom người, vừa vặn che đi tầm mắt của Lâm Tố, lão phu nhân bắt đầu căn dặn cháu trai đủ thứ.
"Ngày mai con và tiểu Tố ra ngoài nhất định phải cẩn thận biết chưa? Bây giờ con bé đi lại không thuận tiện, ở đó đông người qua lại, con nhất định phải luôn chú ý xung quanh. Thời gian ra ngoài cũng không nên quá dài, nếu tiểu Tố không muốn về sớm thì phải để con bé ngồi nghỉ trong khu nghỉ ngơi. Bây giờ con bé đang mang thai, dễ mệt mỏi. Còn nữa, nhớ mang theo kẹo, nếu mệt thì có thể ăn một cái, nhưng không thể ăn nhiều, lượng đường huyết của con bé như hiện tại đã ổn rồi nhưng vẫn phải chú ý. Mai hai đứa đi trung tâm thương mại nào? Đừng đi xa quá. Trước khi đi nhớ nói với bà, để bà đánh tiếng trước với họ, nhờ họ để mắt đến con bé. Hai đứa định đi thế nào? Đừng tự lái xe, nếu con tự lái xe thì sẽ không chăm sóc được cho tiểu Tố. Không thì thế này đi, mai bà bảo lão Tề qua đón hai đứa, dùng xe công vụ của nhà mình, rộng rãi hơn, ngồi cũng thoải mái hơn."
Lão phu nhân căn dặn không ngừng, chỉ thiếu chưa đòi đi theo luôn. Lúc ăn cơm Lâm Tố nói muốn tự mình đi, bà không thể không cho cô đi. Nhưng lo lắng thì vẫn cứ lo lắng, lại không tiện thể hiện lên mặt, chỉ đành nhân lúc này bắt lại Đào Mục Chi mà dặn dò.
Lão gia tử ngồi bên cạnh thấy vậy, lên tiếng nói mấy câu để bà yên tâm: "Thằng bé Mục Chi có lúc nào không cẩn thận đâu, bà đừng lo lắng quá."
"Mai chúng con không đi chỗ nào xa quá đâu ạ, ngay ở trung tâm thương mại bên cạnh bệnh viện thôi." Đào Mục Chi tiếp lời ông, để bà yên tâm.
Thật ra chuyện mua sắm này là Lâm Tố tự mình nói ra, bình thường tuy cũng có người bầu bạn, nhưng luôn là mấy người quanh quẩn với nhau, vẫn không tránh được thi thoảng muốn đổi gió. Lâm Tố nói chuyện này với Đào Mục Chi, hắn cũng đồng ý rồi. Nhưng chuyện này không thể nói với ông bà nội, thời gian này hai người dành phần lớn thời gian đến chơi với Lâm Tố, nói ra lại khiến ông bà nội cảm thấy là do mình chăm sóc Lâm Tố không tốt.
Chồng và cháu trai đều liên tục trấn an, lo lắng trong lòng lão phu nhân mới giảm bớt phần nào. Đào Mục Chi nhìn lão phu nhân, nói: "Vậy bà nói với chú Tề nhé, mai nhờ chú ấy đến bệnh viện đón chúng con đi. Chú Tề lái xe rất vững, cũng bớt khiến bà lo lắng."
Lão phu nhân gật đầu: "Được."
Xong, lão phu nhân cũng không tiếp tục dặn dò nữa. Ngày nào Đào Mục Chi cũng phải đi làm, đi làm về còn phải chăm sóc cho Lâm Tố.
"Con về đi, không còn chuyện gì nữa rồi." Lão phu nhân nói.
"Vâng, ông bà nội về nhé." Đào Mục Chi và hai người chào tạm biệt, sau đó đóng lại cửa xe.
Chiếc xe con màu đen chầm chậm chạy đi, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt.
Đào Mục Chi lúc này mới xoay người vào nhà.
Trong lúc Đào Mục Chi tiễn ông bà nội, Lâm Tố không đi ra, nhưng vẫn đứng ở cửa. Đào Mục Chi vừa về đến nơi, Lâm Tố lập tức duỗi hai tay ôm lấy cổ Đào Mục Chi, nhón chân hôn lên.
Đào Mục Chi hơi khom người, để cái bụng nhô ra của cô có chút không gian. Hắn để cho Lâm Tố ôm lấy mình, nói: "Cẩn thận, trên người tôi có hơi lạnh."
Nói thì nói thế, nhưng Lâm Tố vừa hôn lên, hắn đã không hề chậm trễ đáp lại nụ hôn của cô.
Hiện tại là thời gian dành riêng cho hai người, có thể thoải mái làm chuyện thân mật. Bắt đầu vẫn chỉ là một nụ hôn dài, sau đó là cô hôn chóp mũi hắn một cái, hắn hôn lên trán cô một cái, cuối cùng Đào Mục Chi cắn nhẹ vành tai Lâm Tố, bế cô lên.
"Úi!" Hiện tại khả năng thăng bằng của Lâm Tố rất kém, mỗi lần được Đào Mục Chi bế lên đều nghiêng ngả. Nhưng được hắn bế thì cô không cần phải sợ gì cả, Đào Mục Chi rất khỏe, có thể dư sức bế ba mẹ con họ.
Lâm Tố cười ha ha, cười được một lúc, chợt "ấy" một tiếng, im lặng cúi đầu nhìn cái bụng của mình.
Đào Mục Chi lúc này đang đặt Lâm Tố lên giường. Chờ cô ngồi vững vàng rồi, Đào Mục Chi mới đặt tay lên bụng cô, cảm nhận được một lực đạp nho nhỏ truyền đến lòng bàn tay.
Đào Mục Chi hơi giương mắt, trong mắt hiện lên một tầng ánh sáng mềm mại. Lâm Tố thấy được sự thay đổi trong mắt hắn, khóe miệng cũng cong lên.
Ngày dự sinh sắp đến, hai em bé trong bụng càng ngày càng không chịu nằm yên, mỗi lần Lâm Tố và Đào Mục Chi hôn nhau hoặc ôm nhau dường như chúng đều cảm nhận được, sẽ đá nhẹ mấy cái trong bụng Lâm Tố.
Lâm Tố đến giờ vẫn còn nhớ lần đầu tiên cảm nhận được cái đạp chân của em bé. Đây là sợi dây sinh mệnh, giống như hai dòng điện liên tục chạy về phía còn lại, mãi cho đến khi em bé trong bụng động một cái, hai dòng điện giao nhau, phát ra tiếng nổ và tia lửa bắn tung tóe, khiến cô ngẩn ra mất một hồi lâu, vừa cảm động vừa thích thú.
Cho đến hiện tại, Lâm Tố đối với loại cảm giác này đã không còn ngạc nhiên nữa. Nhưng mỗi lần Đào Mục Chi cảm nhận được, biểu tình trên mặt hắn đều có biến hóa rất nhỏ. Thi thoảng khiến Lâm Tố có cảm giác, sự biến hóa của Đào Mục Chi còn khiến cô rung động hơn.
(*) nhìn thấy tương lai gặm cẩu lương của hai bảo bảo luôn :>
"Hôm nay đá nhiều lắm hả?" Đào Mục Chi vẫn còn đặt tay trên bụng cô, một tay đưa lên gạt sợi tóc bị rơi xuống của cô về sau tai.
"Vẫn ổn." Lâm Tố đáp, "À đúng rồi, lúc ông nội làm xong xe đẩy chúng nó có vẻ vui lắm, đá liên tục."
Đào Mục Chi cười.
Cuộc sống hiện tại của Lâm Tố cũng có thể xem như là muôn màu muôn vẻ, lúc thì làm nông dân trồng rau trồng hoa, lúc thì theo ông bà nội làm thợ mộc. Ngoài ra, chơi đấu địa chủ với ông bà nội còn thắng được rất nhiều đá quý, cái kho báu nhỏ của cô sắp hết cả chỗ để rồi.
"Hồi anh còn nhỏ ông nội cũng làm cho anh rồi hả?" Lâm Tố hỏi.
"Ừm." Đào Mục Chi đáp một tiếng, "Ngày đó ông nội còn chưa về hưu, mất khá nhiều thời gian mới hoàn thành, là một chiếc xe đẩy bằng mây."
Đào gia là một gia tộc lớn, tiền nhiều không để đâu cho hết, vốn muốn thứ gì đều có thể mua được. Nhưng họ lại cứ muốn tự làm cho đám trẻ nhà mình thứ gì đó, những thứ như thế không thể dùng tiền mua được, mà chính là tình yêu của bậc trưởng bối dành cho con cháu nhà mình.
Đây cũng là một trong những nhân tố giúp cho bầu không khí của Đào gia luôn giữ được yên ấm hạnh phúc.
Lâm Tố cười nói.
"Vừa nãy anh tiễn ông bà nội hơi lâu, nói chuyện gì thế?" Lần này không giống với những lần khác gấp gáp đuổi hắn về, ngược lại bà nội còn giữ hắn lại nói gì đó.
Đào Mục Chi rũ mắt nhìn cô, đáp: "Dặn tôi vài chuyện cần chú ý trong lúc đưa em ra ngoài."
Đào Mục Chi biết không giấu được cô, dứt khoát nói thẳng. Mà chờ hắn nói xong, biểu tình của Lâm Tố là "quả nhiên như thế."
Suy cho cùng, tuy lão phu nhân không biểu hiện ra ngoài, nhưng Lâm Tố vẫn có thể cảm nhận được.
"Bà nội dặn gì thế?" Lâm Tố hỏi.
Đào Mục Chi nói lại một lượt, Lâm Tố nghiêm túc lắng nghe, nghe xong, Lâm Tố làm động tác kính lễ với Đào Mục Chi.
"Quan lớn yên tâm! Ngày mai em nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời!"
Đối với tình yêu và quan tâm của trưởng bối, Lâm Tố trước giờ đều không ngại đáp lại. Dáng vẻ này của cô khiến Đào Mục Chi không nhịn được cong môi cười, cúi đầu thơm nhẹ lên trán cô một cái, dưới ánh đèn mềm mại, giọng nói của người đàn ông trầm lắng mà dịu dàng.
"Ngoan thế nào?"
Nụ hôn di chuyển xuống môi cô, Lâm Tố lập tức vòng tay ôm lấy eo hắn, làm ổ trong lòng hắn, đỏ mặt nghênh tiếp nụ hôn của hắn.
"Anh muốn em ngoan thế nào thì em sẽ ngoan thế đó."
Đào Mục Chi nở một nụ cười nhẹ, sau đó, nụ hôn của hai người dần sâu hơn, dài hơn, ngọt ngào hạnh phúc lấp đầy đêm đen tĩnh mịch.
-
Hôm sau là cuối tuần, sáng sớm đôi vợ chồng trẻ ăn sáng xong thì thong thả chuyển vào bệnh viện. Phòng sinh đặt sẵn đã có đầy đủ đồ đạc, Lâm Tố đến nơi, đầu tiên là làm kiểm tra. Bận rộn đến tận trưa, ăn xong, Lâm Tố nghỉ trưa, đến hai giờ chiều thì hai người cùng nhau đến trung tâm thương mại bên cạnh.
Trung tâm thương mại rất lớn, đồ dùng cho mẹ và bé cực kỳ đầy đủ, bao gồm cả những nhãn hàng độc quyền. Lâm Tố phấn khởi đi dạo xung quanh, bị hàng hóa bày bán bên trong làm cho lóa mắt.
Thật ra họ không cần phải mua gì cả, bởi vì hôm nay đến bệnh viện kiểm tra qua một lượt, những đồ dùng họ nghĩ tới hoặc không nghĩ tới đều đã được mua xong hết rồi. Danh sách Lâm Tố chuẩn bị trước ghi sẵn ra căn bản là vô dụng, thế nên, đôi vợ chồng trẻ cứ thế thong thả đi dạo, nhìn thấy cái gì thích thì mua, những cái khác thì coi như là dạo xem, cho Lâm Tố giải sầu.
Lâm Tố của trước đây không phải người thích đi mua sắm, không ngờ đến đây rồi, quần áo và đồ dùng cho trẻ sơ sinh đủ kiểu dáng đủ màu sắc sặc sỡ, mỗi món đều khiến người ta nhìn mà mê.
Cô và Đào Mục Chi đi lòng vòng trong khu trung tâm thương mại rộng lớn, thấy thích thứ gì Lâm Tố sẽ quay sang hỏi Đào Mục Chi.
"Cái này trong bệnh viện chuẩn bị sẵn chưa nhỉ?"
Lâm Tố hay quên, trí nhớ của Đào Mục Chi thì tốt hơn nhiều, hắn nhìn món đồ cô cầm trong tay, nói: "Chưa. Mua được."
"Yeah!" Thế là, Lâm Tố vui vẻ bỏ món đồ đó vào cái xe Đào Mục Chi đang đẩy.
Trong xe đẩy đã có vài món được cô chọn mua. Thật ra mấy thứ này đều có rồi, nhưng thấy Lâm Tố lựa chọn đến là vui vẻ, Đào Mục Chi bèn đều nói là chưa có.
Dù sao mấy thứ đồ này không sợ không dùng hết.
Mà Lâm Tố cứ như đã coi việc