Thấy mọi người thống nhất tôi gõ câu chào tạm biệt vào kênh bang rồi thoát game, gấp máy.
- Ngày anh định đến nhà em trùng với lịch offline rồi, tính sao giờ?
- Đổi sang cuối tháng này, em thấy được không?
- Anh tự hỏi bản thân mình ấy, có đủ tự tin để đến gặp mẹ em chưa?
- Anh sẽ cố gắng làm mẹ em hài lòng.
- Có cần gọi Phong đi cùng hay không?
- Không cần. Anh đi với em là được rồi.
Tôi quay lại, làm vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc nhìn anh:
- Em nhắc lại lần nữa, đường về nhà em rất khó đi. Em nói trước, nếu chỉ em với anh, giữa chừng anh đi không nổi em sẽ không vác anh lên đâu. Bởi vì em vác không nổi!
- Thật sự rất khó đi sao?
- Đúng vậy, là đường núi mà, có tầm hai ba trăm bậc thang bằng đá. Do người ta ghép đá núi với nhau thành đường, chỗ lồi chỗ lõm… Hay là chúng ta thay đổi kế hoạch một chút đi…
Tôi chủ động thương lượng với anh, đổi kế hoạch đến thăm nhà tôi thành đưa mẹ tôi đi xem mắt rể. Anh phản đối nói như vậy không thành ý. Anh nói anh sẽ ráng lê tấm thân tàn của mình tới tận nhà tôi một lần cho biết. Anh nói, đối với anh, leo núi vốn là điều xa xỉ nhất, bây giờ là cơ hội để anh tận hưởng cảm giác xa xỉ đó. Anh còn trách tôi là bà xã của anh mà không chịu ủng hộ anh cứ suốt ngày nói mấy câu làm nhụt chí chồng...
Hình như ai kia rất quyết tâm. Được thôi, tôi không ngăn cản, đối với người cố chấp hay giả vờ kiên định với việc gì đó trước mặt tôi thường chỉ có một kết quả, tôi sẽ nhắc trước một câu, nếu vẫn không thay đổi ý định thì "ừ, cứ thế đi". Tôi không quản nữa cho dù đó có là điều tôi thật sự để tâm. Kể cả chuyện có liên quan tới tôi cũng vậy, nhưng sau khi tỏ ra thỏa hiệp tôi sẽ thực hiện hai hành động, nếu thật sự để tâm sẽ nhìn ngó một chút, còn nếu việc đó không quá liên quan hay không đáng để tôi để tâm thì... sống chết mặc bay.
Thái độ của tôi đối với mọi chuyện như vậy có thể gọi là thờ ơ hay chưa? Có lẽ! Nhưng thực chất, não của tôi mặc định, người khác kiên tâm thì ý kiến của tôi có thể là sai nên tôi không nói nữa và… tôi không thích làm điều trái với cảm giác của chính mình cho dù đó là điều đúng đắn. Nghĩ lại… có vẻ điên đầu thật, tôi là như thế đấy, con người của cảm xúc, con người của sự đổi thay.
***
Cuối tháng mười một, tôi và anh chuẩn bị có cuộc hành trình dài về thăm nhà của tôi. Nói chơi thôi, hành trình sắp tới của tôi và anh chỉ mất không đầy hai giờ ngồi xe.
Trước khi đi, anh xoắn xuýt hỏi mẹ tôi thích những gì để anh mua làm quà biếu. Nhưng vấn đề quan trọng nhất ở đây là dù mua nhiều hay ít thì người vác nhất định là tôi. Tôi cười nói với anh:
- Món quà lớn nhất đối với mẹ em là có ai đó vác "hủ mắm treo đầu giường" là em ra khỏi nhà, nên… những quà cáp khác có thể không mua, hoặc chọn vài món nhẹ nhẹ làm quà ra mắt là được rồi.
Tôi vẫn chưa muốn biến mình thành lao động khổ sai đâu. Sau đó anh lại hỏi tôi:
- Từ khi quen em anh chỉ nghe em nhắc tới mẹ ở nhà, sao không nghe em nhắc tới cha? Cha em thích thứ gì anh mua biếu bác.
- Cha em ấy à? Không cần mua biếu, ông ấy hiện không có ở nhà.
- Hả?
- Trước đây em từng nói với anh rồi, cha em là một người cuồng đạo. Bây giờ ông ấy lại… vào chùa tu rồi. Từ ngày em đến đây làm ông ấy cũng rời nhà đi tu. Nói thế nào cho dễ hiểu nhỉ? Là thế này. Đối với cha em ấy, cái án tử về ngày tận thế sẽ treo lơ lửng mãi trên đầu, một ngày ông chưa chết thì ngày đó vẫn còn. Ông ấy không cho em đi làm xa, rời khỏi vùng đất Thất Sơn, với ông ấy đó là vùng núi linh thiêng huyền bí, sẽ an toàn cho cả nhà nếu ngày tận thế đó xảy ra. Em rời khỏi nơi đó là cãi lại lời ông ấy, vẫn câu nói cũ "người thân trong nhà nói chẳng nghe lời thì còn ở lại nhà để làm gì". Nhà của em là vậy đó, khi tụ lại ba người ở cùng một chỗ, khi tan ba người sẽ ở ba nơi. Đều là những kẻ cuồng tin, nói đúng hơn đều là những kẻ điên, anh còn muốn đến không, à không phải, em nên hỏi anh là còn dám đến sao?
- Hình như em cảm thấy khó chịu trước đức tin của cha mình.
- Không, em cảm thấy đối với mỗi con người luôn cần những đức tin như vậy để bám víu và chờ đợi, nếu không có chúng cuộc sống này chẳng có ý nghĩa gì, bởi vì cuối cùng ai cũng phải chết. Ai cũng nên tâm niệm trong lòng, nơi nào đó là đất thiêng xua tan mọi tai ách, người nào đó là thần linh sẽ cứu nguy bản thân trong cơn nguy cấp. Đó là sức mạnh của đức tin, giúp con người vượt qua khổ ải gian nan, vì sao lại không cần đến.
- Có thể nói cho anh biết, đức tin của em là gì hay không?
Tôi cười nói:
- Anh muốn nghe thật sao? Nó rất điên khùng…
- Nói nghe thử xem.
- Em tin sẽ có một ngày con người và muôn thú có thể cùng bay không cần gắn thêm máy móc thiết bị. Và ngày đó trong em luôn không còn xa nữa.
- Như vậy không khoa học, con người bị tác dụng của trọng lực nếu không dùng máy móc thiết bị trợ giúp sao có thể bay.
- Anh đang muốn đập nát đức tin của em sao, đã là đức tin còn có thể dùng khoa học để chứng minh sao?
- Em nói cũng đúng.
- Nhưng nói thật, đức tin của em cực kỳ khoa học đó nha.
- Hửm.
- Như anh nói đó, khi còn trọng lực con người đúng là không thể tự bay nhưng nếu sức hút của trọng lực bỗng dưng mất đi không phải muôn loài đều có thể bay hay sao? Em luôn tin rằng sẽ có một ngày như thế, đó là ngày trái đất mệt mỏi không quay nữa…
- Đợi chút, như vậy thì không khí mất hết, con người làm sao còn sống nữa để hưởng cảm giác bay?
Tôi cười cười:
- Khi trái đất ngừng quay bầu khí quyển cũng không phải bị hủy ngay, không khí cần có thời gian tản mát, thời gian đó không phải con người và muôn thú có thể vừa thở được vừa bay được hay sao? Được bay một lần rồi chết cũng đủ mãn nguyện rồi.
- Anh không biết đây là đức tin của em hay suy nghĩ bi quan đầy khoa học nữa.
Tôi cười ha ha, phải nói chính xác là nó thật tào lao. Là tôi đang nói chuyện tào lao đó.
Nghiêm túc mà nói, tôi từng tin mọi thứ, có điều bây giờ tôi không tin điều gì nữa cả. Tôi từng nghĩ tôi và tất thảy mọi người chỉ tồn tại trong bức tranh của Đấng tạo hóa, chỉ cần ngài vươn tay bôi chúng đi tôi sẽ tan thành tro bụi. Nhưng hiện tại tôi đã hóa thân thành hạt bụi bay giữa cuộc đời rồi, dù là ai có vùi dập hay xóa đi tôi cũng không bận tâm thêm nữa.
- Còn một bí mật em quên chưa cho anh biết, một nhà ba người của em người bị bệnh điên nặng nhất là em…
Anh chớp mắt nhìn tôi. Tôi tiếp luôn:
- Bệnh của em có thể tái phát bất cứ lúc nào, nếu anh không sợ bị cắn chết thì cứ tới đi.
Anh nhíu nhíu mày. Có lẽ bị sự nghiêm túc của tôi làm cho hồ đồ rồi. Tôi cười nói:
- Em nói nhiều như vậy anh không tỏ ra tin tưởng chút nào được sao?
- Anh đang thắc mắc nếu em thật sự bị bệnh sao có thể vào cơ quan hành chính là việc?
Tôi cười ha ha… anh cũng thật là, vạch mặt nhanh như vậy để làm gì. Nhưng mà tôi cũng đâu có nói dối.
- Bởi vì em không có giấy chứng nhận, còn có em điên tùy vào tâm trạng và có thể kiểm soát chính mình.
Nhưng mà như vậy còn có thể gọi là điên sao?
- Chính là nếu chấp nhận em anh phải chấp nhận cho em một khoảng thời gian tự do – bất cứ lúc nào. Nói thế nào nhỉ? Chính là lúc em nổi cơn thì tránh xa em ra, để em được tự do làm gì thì làm, đừng đến gần đừng quản em…
Đó là khi nào các bạn có biết không, là khi tâm hồn tôi bay bổng, điên khùng múa bút viết ra những áng văn dài thăm thẳm. Như tôi từng nói trước kia, ngoài công việc tôi còn có niềm đam mê khác là viết