Edit: Ryal
Ân Lưu Minh cụp mắt, trên mặt chẳng hề có biểu cảm gì, bắt đầu bước vào bên trong.
Y suýt mù cả mắt.
Căn phòng toàn màu xanh vàng rực rỡ.
Vách tường màu xanh lam, sàn nhà màu xanh lam, rèm cửa cũng là màu xanh lam;
Thảm trải sàn màu vàng rực, ghế sô pha màu vàng rực, đèn treo cũng có màu vàng rực.
...!Đúng là xanh vàng rực rỡ, ý trên mặt chữ [1].
Ân Lưu Minh hít một hơi: "Đây là đâu?".
Chẳng biết Thẩm Lâu đã ngồi trên chiếc ghế sô pha vàng rực tự bao giờ, hắn tao nhã lắc lắc ly rượu đế dài: "Đây là khu vực thuộc về ta, cũng chính là bên trong sách minh họa".
Ân Lưu Minh không đành lòng nhìn căn phòng phối màu mù mắt này nữa, chỉ yên lặng thở dài.
Y bỗng chú ý đến việc dường như Thẩm Lâu hơi khang khác.
Lúc đầu khi gặp nhau hắn chỉ là một cái bóng màu xanh nhờ nhờ, chẳng khác nào linh hồn không thực thể; nhưng trong căn phòng này hắn lại có thân thể thật.
Màu sắc khắp người hắn cũng chẳng còn là màu xanh lam thuần túy, mà biến thành chiếc áo đuôi tôm có hoa văn đẹp đẽ xa xỉ đan dệt vàng và xanh.
...!Cách phối màu cũng mù mắt chẳng khác nào gian phòng hắn sở hữu.
May là khuôn mặt Thẩm Lâu đẹp đến mức không giống người thường, nếu không chắc trẻ con mà thấy cũng phải khóc.
Ân Lưu Minh cố thích ứng với hoàn cảnh: "Phòng nghỉ của tôi đâu?".
"Phòng nghỉ mà trò chơi Ác Mộng dẫn tới chính là giấc mơ của em.
Chỉ có một lí do em không vào được...!Là em không có giấc mơ".
Thẩm Lâu đặt ly rượu xuống, bước tới vẻ hứng thú.
"Đúng là kì tích, người không có giấc mơ nhưng vẫn còn sống sót".
Ân Lưu Minh thoáng cau mày: "Không có giấc mơ là chuyện lạ lắm à?".
"Không có giấc mơ và không nằm mơ có thể là khác nhau".
Thẩm Lâu bước tới gần Ân Lưu Minh, vóc người gần mét chín khiến hắn hơi cao hơn một chút, cụp mắt nhìn xuống là thấy ngay hàng mi dài rợp.
"Những nghiên cứu của loài người các em với giấc mơ vẫn đang dừng lại ở quy luật vật lí – nhưng thực ra, giấc mơ cùng linh hồn và ý thức có mối liên hệ rất chặt chẽ.
Người nghĩ mình không nằm mơ chẳng qua là đã quên mất giấc mơ khi tỉnh dậy, hoặc giấc mơ nhỏ bé đến mức không phát hiện được; nhưng người không có giấc mơ thì gần như chẳng khác nào không có ý thức".
Thẩm Lâu giơ hai ngón tay khẽ chạm vào gò má Ân Lưu Minh, nhíu mày: "Vậy phần ý thức đang trò chuyện với ta ở đây từ đâu tới?".
Ân Lưu Minh tỉnh táo gạt tay hắn ra: "Nói thì cứ nói, đừng có động chạm linh tinh".
Thẩm Lâu khẽ cười, quay lại ghế sô pha rồi nhẹ nhàng vỗ tay một cái: "Chứng mất ngủ chắc chắn có liên quan đến việc em không có giấc mơ...!Trừ trò chơi Ác Mộng thì chẳng còn cách nào để chữa cho em đâu".
Ân Lưu Minh thở dài: "Vậy nên?".
"Vì em không có giấc mơ, mà nể mặt em sưu tầm trang đầu tiên cho sách minh họa không tệ lắm nên ta sẽ tốt bụng cho em mượn nơi này".
Thẩm Lâu ngoắc ngón tay, một quầng sáng màu lam nhạt bèn nhập vào cơ thể y.
"Sau này em có thể tự mở cửa đón bạn bè, và quay về thế giới hiện thực".
Nói xong hắn lại hất cằm, tỏ vẻ Ân Lưu Minh bắt đầu cảm ơn được rồi.
Y nhìn khắp xung quanh căn phòng với thiết kế phối màu đến là cay mắt, cố nhịn không chửi bậy: "...!Thế thì cảm ơn anh nhiều".
Thẩm Lâu thận trọng gật đầu: "Người chơi có thể tự trang hoàng phòng nghỉ của mình, dù sao cũng là giấc mơ thuộc về họ...!Nhưng không gian của sách minh họa thì chỉ mình ta sửa đổi được thôi, nếu em muốn gì thì cứ nói".
Hắn bảo thế đấy, nghe như đang đợi lệnh.
Ân Lưu Minh: "...!Tôi không muốn gì cả".
Dường như Thẩm Lâu rất hài lòng với mớ màu sắc này, nên y sáng suốt không cự nự gì nữa.
Ân Lưu Minh cởi một nút áo ngủ: "Phòng thay đồ ở đâu?".
Thẩm Lâu chỉ tay sang: "Phía kia".
Ân Lưu Minh xách theo bộ đồ thể thao đã được chuẩn bị trước, thay xong thì gấp gọn bộ đồ ngủ, chuẩn bị đi tắm rửa sạch sẽ.
Lúc y bước ra, cảnh tượng trước mắt đã biến từ tên Thẩm Lâu tinh tướng thành cả một gia đình.
Diệp Thanh Thanh ôm chậu thường xuân đi qua đi lại, trông rõ sầu: "Anh Thẩm ơi, ở đây không có cửa sổ nào đón nắng ạ? Em muốn cho linh hồn của em tắm nắng".
Khuôn mặt vuông vắn của chủ nhiệm Tưởng đanh lại: "Diệp Thanh Thanh, em ngồi xuống mau, đừng làm phiền người khác!".
Rồi ông nói với Thẩm Lâu: "Xin lỗi cậu Thẩm".
Hắn rộng lượng phất tay: "Không sao".
Ân Lưu Minh: "...".
Y hỏi: "Chuyện gì thế này?".
Thẩm Lâu ngồi trên sô pha, quơ quơ ly rượu: "Ta nói rồi mà? Đây là không gian trong sách minh họa".
Cũng có nghĩa, những gì y đã thu được vào sách minh họa khi trước...!sẽ cùng xuất hiện tại đây.
Ân Lưu Minh bỗng thấy mặt mình tê tê.
Một đóa hồng lửa đỏ nhẹ nhàng bay tới trước mặt y, nhẹ nhàng cọ cọ như lấy lòng.
Ân Lưu Minh day sống mũi.
Y nhớ ra rằng độ lí tính của ngọn lửa này khá cao: "Cẩn thận nhé, đừng có đốt đồ đạc".
Ngọn lửa của giận dữ và hối hận kêu cái phụp, ấm ức thu mình về.
Ân Lưu Minh bước đến trước mặt Diệp Thanh Thanh cùng chủ nhiệm Tưởng, hơi do dự, chẳng biết nên mở lời ra sao.
Dường như Diệp Thanh Thanh biết y định nói gì nên giành trước: "Thầy Ân ơi, em với thầy Tưởng biết hết rồi".
Ân Lưu Minh hơi run rẩy.
"Bọn em không phải người thật...!mà chỉ là ảo giác trong giấc mơ của Sở Đông thôi, đúng không ạ?".
Diệp Thanh Thanh nghiêng đầu, khuôn mặt thoáng buồn.
"Thảo nào em hoàn toàn không có kí ức gì về gia đình và cuộc sống trước kia".
Chủ nhiệm Tưởng cũng thở dài.
"Nhưng thầy Ân không phải lo đâu, em đã chấp nhận sự thật rồi!".
Diệp Thanh Thanh vỗ ngực, an ủi ngược lại Ân Lưu Minh.
"Trong không gian của sách minh họa...!hình như tên gọi là thế nhỉ, em có thể tự thiết kế một căn phòng cho riêng mình! Hơn nữa giờ em khỏi cần thi với cử, cứ thoải mái xem phim đọc truyện thôi!".
Chủ nhiệm Tưởng nhíu mày tỏ vẻ không đồng ý: "Diệp Thanh Thanh, dù sau này có ra sao thì giờ em vẫn đang tuổi ăn tuổi học...!để thầy ra đề cho mà thi".
Diệp Thanh Thanh: "...".
Nhìn khuôn mặt cô nhóc âu sầu trong chốc lát, Ân Lưu Minh hơi dở khóc dở cười.
Nơi này là không gian thuộc về sách minh họa, những sinh vật này ở đây cũng là hợp lí.
Ân Lưu Minh hơi ngẫm lại, nhận ra hình như mình còn đáng thương hơn – dù sao ngay cả quái trong sách minh họa cũng có phòng riêng, được quyền tự trang hoàng cảnh vật, chỉ có mỗi y phải ở lại căn phòng "lộng lẫy nguy nga" [1] này của Thẩm Lâu mà thôi.
Dường như biết y đang nghĩ gì nên Thẩm Lâu vỗ tay cái độp, trên vách tường xuất hiện thêm một cánh cửa: "Tặng em căn phòng này đấy".
Ân Lưu Minh chuẩn bị tâm lí rồi đẩy cửa bước vài, kinh ngạc phát hiện hóa ra bên trong trống rỗng.
"Đây là phòng ai?".
"Phòng ta".
Thẩm Lâu nhún vai.
"Giờ ta tặng em".
Hóa ra đây chính là trang đầu tiên của sách minh họa.
Ân Lưu Minh hơi ngẫm nghĩ rồi thử chọc vào vách tường, tưởng tượng cảnh nhà mình.
Giấy dán tường mộc mạc tao nhã, ghế sô pha và đèn treo bỗng dưng xuất hiện.
Cuối cùng cũng coi như thoải mái hơn bên ngoài rồi.
Y vừa quay đầu đã bắt gặp ánh mắt khó hiểu của tên linh hồn kia.
Ân Lưu Minh: "Sao thế?".
Thẩm Lâu đáp: "Theo lí thuyết thì em đâu có quyền điều khiển căn phòng này – sách minh họa thuộc về ta cơ mà".
Ân Lưu Minh nhíu mày, tốt bụng hỏi: "Hay tôi đổi lại như cũ nhé?".
"Không cần, ta tặng em mà".
Thẩm Lâu nhẹ khoát tay.
"Cứ xem phần thưởng của em đi".
Hắn không nói thì suýt chút nữa Ân Lưu Minh cũng quên rằng mình được hệ thống tặng cho một cơ hội nhận thưởng sau khi phá ải "Vườn trường cháy rụi đầy hoa tươi".
Bỗng một cái máy đánh bạc [2] xuất hiện ngay trước mắt.
Ân Lưu Minh kéo cần gạt, hỏi: "Có những phần thưởng gì?".
"May thì nhận được cơ hội thực hiện điều ước ngay, thẻ bài có chức năng hồi sinh, kém hơn thì là được quyền tự do lựa chọn giấc mơ, thông tin sau khi giấc mơ hoàn thành vân vân, còn xui thì là vài món đạo cụ không quá to tát".
Thẩm Lâu tốt bụng nhắc nhở.
"Em đừng ôm hi vọng nhiều...".
Lạch cạch.
Hắn đang nói dở, kết quả đã hiện ra.
Một viên trân châu lộng lẫy xuất hiện.
Ân Lưu Minh cầm nó lên, ngó nghiêng rồi hỏi: "Đây là cái gì?".
Sắc mặt Thẩm Lâu vừa cứng đờ vừa đặc sắc.
"Thẩm tiên sinh à?".
Một lúc lâu sau hắn mới cất lời, nhìn Ân Lưu Minh như nhìn quái vật: "Đây chính là viên trân châu có tác dụng thực hiện ước nguyện của em ngay lập tức".
Ân Lưu Minh: "...".
Vừa chơi đã trúng số độc đắc rồi à?
Y nhìn viên trâu châu tỏa ánh hào quang nhợt nhạt trông rất mực đẹp đẽ này, hơi thăm dò: "Nghĩa là điều ước của tôi có thể thành sự thật ngay ư?".
Khuôn mặt Thẩm Lâu trở nên bình thản lại, hắn liếc nhìn Ân Lưu Minh vẻ sâu xa, chạm vào hạt trân châu một cái rồi mới đáp: "Đây là trân châu loại bình thường nhất, chỉ thực hiện được vài nguyện vọng có phạm vi ảnh hưởng không lớn lắm, đối với em mà nói thì cũng đủ rồi".
"Phạm vi ảnh hưởng là gì?".
"Những đánh giá của trò chơi Ác Mộng về một nguyện vọng có liên quan đến phạm vi ảnh hưởng của nguyện vọng đó.
Ví dụ, nếu một người muốn được tiêu xài thoải mái thì điều ước đó chỉ ảnh hưởng đến bản thân anh ta và những người xung quanh, không cần nhiều điểm; nhưng nếu anh ta muốn giàu tầm cỡ thì phạm vi ảnh hưởng sẽ biến thành kinh tế toàn cầu, số điểm cần dùng là rất lớn".
Ân Lưu Minh đã hiểu.
Nguyện vọng của y là chữa trị chứng mất ngủ, chỉ ảnh hưởng đến mình y, viên trân châu này là đủ rồi.
Ân Lưu Minh ngước mắt nhìn Thẩm Lâu, cười rất chân thành: "Tuy chúng ta gặp nhau chưa lâu, nhưng vẫn rất cảm ơn Thẩm tiên sinh đã giúp đỡ".
Thẩm Lâu bật cười: "Em chưa thầm chửi ta trong lòng là may rồi".
Ân Lưu Minh nhíu mày, nắm chặt viên trân châu.
Khế ước giữa y và Thẩm Lâu là giúp hắn sưu tầm sách minh họa đến khi đạt đủ điều kiện thực hiện nguyện vọng, giờ vận may tăng cao đột ngột cũng đâu tính là phạm quy.
Viên trân châu hơi rung động, rồi giọng máy móc của hệ thống vang lên: "Mời người chơi Ân Lưu Minh bắt đầu ước".
"Chữa khỏi chứng mất ngủ của tôi đi".
"...".
Hệ thống im lặng một lúc lâu rồi mới nói: "Trân châu cấp thấp không đủ quyền hạn, không thể thực hiện được".
Ân Lưu Minh: "...".
Khỉ gì thế.
Chẳng lẽ phạm vi ảnh hưởng của chứng mất ngủ y mắc phải lớn lắm hay sao?
Thẩm Lâu nhíu mày, nở nụ cười hữu hảo: "Có vẻ chúng ta phải tiếp tục làm cộng sự thêm một thời gian nữa ha".
Ân Lưu Minh hít một hơi thật sâu, rồi chầm chậm thở ra.
Bảo không thất vọng thì là nói dối, dù sao chứng mất ngủ này cũng đã quấy nhiễu y bao nhiêu năm trời.
Y cứ ngỡ cuối cùng cũng được ngủ một giấc ngon lành, nhưng chẳng hiểu cái trò chơi Ác Mộng này làm khùng làm điên thế nào mà không thực hiện được.
Ân Lưu Minh liếc Thẩm Lâu một cái, cứ thấy nghi nghi rằng ban nãy hắn đã can thiệp.
Thẩm Lâu chỉ vẫy tay vẻ vô tội.
Ân Lưu Minh dời mắt, hơi nghĩ ngợi rồi ra ngoài tìm Diệp Thanh Thanh đáng thương và chủ nhiệm Tưởng nghiêm khắc: "Bạn Diệp với chủ nhiệm Tưởng này, tôi có chuyện muốn hỏi hai người".
Tại khu nội trú của bệnh viện trung ương, thị trấn An Dương.
Trì Tịch đứng ở cửa phòng 7102 ngó vào bên trong, đang do dự chẳng biết có nên đi vào không thì bỗng cảm giác có ai vỗ vai mình.
Cậu kinh hãi quay đầu, đối diện với ánh mắt mang chút ý cười của Ân Lưu Minh.
"Anh Ân?!".
Trì Tịch khó mà tin nổi: "Sao anh lại ở đây?".
Ân Lưu Minh giơ giỏ hoa trong tay: "Tôi tới thăm Sở Đông trong hiện thực...!tiện thể đi gặp cậu luôn".
Trì Tịch giật mình, lí nhí: "Sao anh Ân biết?".
"Lúc còn ở trong giấc mơ tôi thấy cậu rất quen với kiến trúc và cách bố trí của trường trung học An Dương, nên đoán