Lăng Vân Ninh được Yến Du tận tâm đưa đến tận nhà, hắn còn không yên tâm mà lải nhải bên tai cậu mấy câu.
Lăng Vân Ninh ghét bỏ hắn lắm chuyện nên đưa tay che miệng hắn, cậu hơi nghiêng người nên có một góc độ nhìn như cậu đang hôn hắn.
Và cảnh này bị một người nhìn vào trong mắt, người đấy nắm chặt bàn tay đến mức móng tay đâm vào lòng bàn tay đến ứa máu.
Nhược Ý với hai mắt đỏ bừng nhìn cảnh tượng ngoài cổng, hắn chỉ muốn lao xuống dưới kéo hai người kia ra.
Chỉ là hắn cũng tự biết thân phận của mình, hắn không có tư cách ấy.
Hắn chẳng qua chỉ là một đứa cháu trai có cũng được không có cũng được của cậu, hắn không hề quan trọng gì trong mắt cậu.
Cầm lấy giấy ăn lau đi vết máu, hắn nhịn xuống sự u ám dưới đáy lòng, cũng nhịn xuống suy nghĩ muốn giam giữ người kia của hắn.
Lăng Vân Ninh bước đi xiêu vẹo đi vào nhà, đập vào mắt cậu là căn nhà đang được bật đèn sáng trưng.
Cậu ngất nga ngất ngưởng đi vào bếp thì lại thấy bất ngờ thứ hai, một cốc sữa vẫn còn chút hơi ấm.
Nhưng cậu không đụng vào cốc sữa ấy mà lấy một lon cà phê trong tủ lạnh mang lên phòng.
Sự lạnh lẽo của lon cà phê truyền qua tay cậu làm cậu tỉnh táo không ít.
Đi lên tầng, cậu gặp ngay Nhược Ý đang đứng ở cầu thang tầng hai.
Cậu cúi đầu bước lên tầng ba, chưa bước được mấy bước thì đã thấy trời đất lảo đảo.
Lần nữa mở mắt chính là đối diện với khuôn mặt gần trong gang tấc của Nhược Ý, cậu nhíu cặp mày xinh đẹp.
Trên mặt cậu rất bình tĩnh nhưng trong lòng thì đã sớm oanh tạc.
Gần quá!!! Phạm quy rồi!!! Tên oắt kia tại sao lại dám dựa vào tôi gần như vậy?
Nhược Ý cúi đầu nhìn thẳng vào đôi mắt hơi mờ mịt của đối phương, mùi rượu nồng nặc trên người cậu lập tức bay vào khoang mũi hắn.
Cậu đi uống rượu ư? Tại sao lại uống rượu? Tại sao lại cùng tên kia uống rượu đến nửa đêm như vậy?
Hắn càng cúi càng gần, chóp mũi hai người chạm nhau, hơi thở quyện lại cùng một chỗ.
Ngay khi môi hai người sắp chạm nhau thì Lăng Vân Ninh đẩy hắn ra, cậu nhíu mày không vui nhìn hắn.
" Yến Du, vừa nãy anh hôn em còn chưa đủ sao?" Cậu lèm bèm xong thì xoay người đi lên tầng, hoàn toàn ngó lơ ngươi đang đứng ở cầu thang.
Nhược Ý như bị đẩy vào hồ băng lạnh lẽo, hắn thấy cả người mình đều lạnh.
Chưa bao giờ hắn thấy lạnh như vậy, chưa bao giờ cả.
Chú út của hắn, lại có thể dịu dàng như vậy sao? Cậu dịu dàng với người tên Yến Du kia? Tại sao lại như vậy? Thì ra chú út không phải là người tàn nhẫn, lạnh lùng, cậu chỉ là chưa dành sự dịu dàng ấy cho hắn mà thôi.
Thật ra hắn không biết, đấy là do cậu cố ý nói ra.
Thật ra lúc xuống xe cậu đã tỉnh rượu đôi chút rồi, cậu cũng nhận ra người ở cầu thang là Nhược Ý.
Khi hai người sắp chạm môi thì cậu mới vội vàng nói ra câu kia để hắn càng thêm ghê tởm cậu.
Chỉ cần hắn ghê tởm là tốt rồi, càng ghê tởm càng tốt.
Vì lợi ích của mình, cậu đành xin lỗi Yến Du vì đã mượn danh nghĩa của hắn để làm bậy vậy.
Hệ thống: [ Kí chủ, cậu có biết không? Tôi nghĩ tôi sắp không xong rồi.
Năm chính đang đứng trên bờ vực hắc hóa, hắn mà hắc thật là tôi với cậu toi ngay đấy.
Ánh mắt của hắn lúc nãy, đờ mờ, làm tôi sợ muốn chết.
Hắn quá dọa người rồi đấy!]
[ Còn nữa, chúc mừng cậu.
Giá trị thù hận +10]
[ Kí chủ, hiện tại giá trị thù hận của cậu đang là 80 điểm.]
Lăng Vân Ninh sửng sốt trong chốc lát, cậu vẫn chưa tiêu hóa được lượng thông tin mà hệ thống vừa nói.
Với đầu óc trì trệ này của cậu thì khó mà hiểu ngay được những từ ngữ cao siêu ấy.
[ Vờ lờ!!! Hôm nay không mà tôi đã gặt được 80 điểm rồi sao? Từ khi nào tôi siêu như vậy? Hệ thống, có phải cậu tăng cấp nên tôi cũng tăng theo không?]
Hệ thống: [ Cậu không tăng đâu, yên tâm đi.]
Ờ, cảm ơn vì đã dập tắt ngọn lửa trong lòng tôi bằng chậu nước đá của cậu.
Tôi, Lăng Vân Ninh, rất cảm ơn hệ thống.
Lăng Vân Ninh mở cửa đi vào trong phòng, cậu nặng nề ngã người xuống giường.
Cẩn thận nhớ lại hành động lúc nãy của Nhược Ý, lòng cậu lại có thứ gì đấy như vừa chuẩn bị mọc mầm.
Có phải nếu vừa nãy cậu không nói câu kia thì hai người đã...môi chạm môi rồi không? Ừ hứ, ngại quá đi.
Hệ thống: [ Lăng thiếu nữ, Lăng tiểu thư, cậu đừng bày ra dáng vẻ ngại ngùng che mặt như vậy.
Nó...rất kì dị đấy biết không.]
[ Cút!!!]
Còn gọi cậu là Lăng thiếu nữ? Cậu là Lăng đại ca có được không? Có thiếu nữ nào mỹ mạo như cậu không? Quả nhiên là hệ thống, mắt nhìn thật tầm thường.
Không!!! Phải là hệ thống có mắt như mù, nhan sắc cấp bậc thượng thừa của cậu vậy mà lại bị nó gọi là thiếu nữ.
Hừ, đồ mù lòa.
Hệ thống muốn cầm cờ khởi nghĩa chống lại kí chủ của mình, nó không thể nào sống dưới ách khinh thường như vậy.
Kí chủ khinh hệ thống quá đáng rồi đấy.
Nó có bị mù đâu!!! Không những không bị mù mà thị giác của nó còn rất tốt, đặc biệt tốt đấy.
Tức rồi, nghỉ chơi với kí chủ!
Có lẽ là Lăng Vân Ninh cảm nhận được hệ thống đang vừa tức vừa tủi thân nên cậu đã mủi lòng mà...im lặng cười.
Công nhận đùa hệ thống như vậy vui thật đấy.
Sau khi trêu hệ thống chán chê, cậu quay qua quay lại mãi vẫn không thể nào ngủ được.
Men rượu một lần