Gặp Lại
25/8/2009
Hôm nay anh lại mất ngủ, đêm qua giấc ngủ đến với anh khá muộn. Thế mà sáng nay trời đổ cơn giông lớn. Tiếng sấm chớp xé tan sự yên lặng của màn đên khiến anh giật mình bật dậy. Gió quấn lấy nhau bay ào ào từng cơn càn quét từ phía rừng Bạch Dương về làng. Anh ra khỏi giường và mở cửa sổ xem cơn giông lớn đến đâu. Trước mắt anh, những tia chớp cứ thi nhau loé lên xé toạc bóng đêm. Anh thoáng thấy có một bóng người đang lơ lửng trên bầu trời. Anh cũng chưa rõ là ai, nhưng để đảm bảo an toàn anh đành phải mạo hiểm tới tận nơi để xem rõ sự tình.
Nhảy phóc qua cửa sổ, anh đạp khí phóng lên trời. Việc này cũng gần giống với tự sát, anh có thể bị sét đánh trúng bất cứ lúc nào. Nhưng cũng may, trên người anh chẳng có một chút kim loại nào cả. Trong ánh sáng lập loè, anh thấy khá rõ bóng người đó đang thư thả bay vòng vòng trên bầu trời. Bay tiếp thêm một đoạn nữa anh chợt rùng mình vì tiếng cười mà kẻ đó liên tục cười vang. Đó là điệu cười thoả mãn của Ngọc Tuyết, anh đoán chắc cô ta lại bắt đầu dở chứng, và lúc này gọi cô ta là Hảo Xuân mới chính xác.
- Mụ điên kia! Mụ làm cái đ** gì ở đây thế hả?
Hảo Xuân dừng lại nhìn anh và nhẹ giọng trả lời:
- Tôi ra đây chơi với gió với mưa!
- Ôi điên quá! Mụ muốn chết à? - Anh quát
- Vui mà! Ha ha ha - Hảo Xuân cười lớn và tiếp tục bay lượn trong gió
Trời bắt đầu xuất hiện những giọt mưa nhỏ, gió quất nước mưa vào mặt anh từng chập đau rát. Anh quyết định kết thúc việc này càng sớm càng tốt, và việc cần làm đầu tiên là tóm lấy mụ điên kia trở lại mặt đất.
Anh đạp khí bay tới chặn đường Hảo Xuân, và nhanh chóng tóm lấy tay mụ ấy lôi xuống khoảng rừng phía dưới. Hảo Xuân thét lên:
- Bỏ tôi ra! Làm trò gì kỳ vậy?
- Chơi đủ rồi! Xuống đây tôi có chuyện muốn hỏi!
- Tôi muốn chơi nữa! Việc để lúc khác được mà!
- Không! Cậu nghiêm túc trở lại cho tôi!
Trước khi đặt chân xuống đất, anh lựa thế ôm lấy cô ta rồi nhẹ nhàng đặt chân xuống nền đất. Anh đưa một chân ra sau rồi xoay mình ngồi khoanh chân và đặt Hảo Xuân nằm lên hai chân mình.
- Ngọc! - Anh nhẹ nhàng gọi
- Lãng mạng quá nhỉ? - Ngọc Tuyết nói ( giọng nói không thay đổi, chỉ là kiểu nói nhỏ nhẹ hơn rất nhiều )
- Không muốn nằm đây hả? - Anh hỏi
- Không! Cứ để yên thế đi! Cậu muốn nói chuyện gì?
- Trước hết cậu có thể hứa với tôi là cậu sẽ nghiêm túc giúp tôi được không?
- Tôi hứa sẽ cố gắng kiềm chế để thực hiện giúp cậu! Được chưa nào!
- Tạm chấp nhận đấy! Giờ nghe tôi nói đây! - Anh dừng lại giây lát suy nghĩ rồi tiếp tục - Tôi muốn cậu giúp tôi bảo vệ làng trong những ngày tôi vắng mặt! Việc rất quan trọng và rất cần sự nghiêm túc! Xin lỗi nhưng sự thông minh thì cậu có thể nhờ Lệ Tri!
- Vắng mặt? Cậu đi đâu? - Ngọc Tuyết hỏi
- Tôi cần giảp đáp một số dấu hỏi băn khoăn bấy lâu nay!
- Vẫn kiểu trả lời đó! Cậu kín vừa phải thôi chứ!
- Được rồi! Tôi hứa sẽ kể cho cậu khi trở về!
- Vậy tôi lại phải chờ sao? - Chịu khó vài hôm nhé!
- Tôi làm được mà! Cậu sớm trở lại nhé!
- Được rồi! Giờ cậu trở lại làng đi! Tôi sẽ đi luôn!
Ngọc Tuyết ngồi dậy tặng vào má anh một nụ hôn kèm câu nói:
- Cẩn thận nhé!
- Yên tâm đi! - Anh nói
Chờ cho Ngọc Tuyết đi được một lúc anh mới bắt đầu đi. Cơn giông vẫn đang trút mưa, sấm chớp cũng bớt rồi, gió cũng không còn lớn như lúc trước, nhưng anh quyết định thả bộ cho đến khi trời yên hẳn.
Sau cơn mưa trời lại sáng, mà hôm nay trời còn nắng to nữa. Hiện giờ anh đã vượt qua ranh giới riêng giữa hai vùng nguy hiểm và lang thang trong rừng Thống Ba. Anh muốn tìm một nơi thoáng mát để hong cho khô quần áo đã. Rừng Thống Ba tuy nằm sát rừng Bạch Dương nhưng lại khác nhau rất nhiều. Từ kiểu mọc cho đến loại cây, càng tiến vào sâu anh càng thấy sự khác biệt rõ rệt ấy. Khu rừng này có vẻ nguy hiểm hơn, dây leo mọc quấn vào nhau thành từng búi trên cây rồi đua nhau thả rủ xuống. Địa hình khu rừng cũng không đều đều như phía bên kia, khu rừng này khá hiểm trở, chỗ cao chỗ thấp, và có cả những khe đá sâu xuống dưới tạo thành những con suối. Giống như nơi anh đang ngồi, một con suối nhỏ len lỏi chảy dưới những tảng đá lớn xếp chồng chất lên nhau kéo dài tới khuất tầm mắt ( trong rừng tầm mắt được bao xa nhỉ? ). Trời nắng to, nên mấy phiến đá cũng trở nên khá nóng và đó là một chỗ tốt để hong khô quần áo. Bữa trưa với 4 con cá nướng thì hơi ít, nhưng cũng tạm đủ với anh. Xong bữa trưa thì quần áo cũng đã khô, anh đang mặc trở lại thì từ khoảng rừng phía sau anh thoáng có tiếng bước chân. Chưa biết là địch hay ta nhưng anh cũng rõ được hai điều, thứ nhất kẻ đó còn cách anh khoảng trăm mét, thứ hai kẻ đó bước đi rất thoải mái, chứng tỏ hắn không biết tới sự xuất hiện của anh. Sau khi mặc quần áo chỉnh tề, anh đứng yên chời đợi kẻ lạ mặt xuất hiện. Tiếng bước chân ngày càng gần hơn, nhưng điều anh lo lắng chính là mùi máu hôi nồng ngày càng gần hơn. Anh xác định đó là mùi máu của sinh vật nào đó đã chết khoảng 3 4 ngày, chắc chắn máu đã đen lại rồi nhưng còn bị khuấy lên.
* Soạt* một kẻ lạ mặt bước ra từ bụi rậm phía trước mặt anh. Cả hai đều nhìn thấy nhau lập tức. Hắn cũng dừng lại nhìn ngó, soi mói anh. Anh biết.
Trên tay gã đó là một thanh đại đao dài gần 2 mét, trên lưỡi đao vẫn còn lớp máu đen đang rỏ xuống từng giọt. Dù là nhìn thoáng qua hay nhìn kỹ, anh cũng nghĩ hắn là người tốt. Vì từ trang phục chỉnh tề đến diện mạo khôi ngô của gã không có gì tạo ác cảm cho anh.
- Chào người lạ! Anh là ai? - Gã tươi cười hỏi
- Chào! Tôi sống ở rừng bên kia! Nay qua bên đây tìm người! - Anh trả lời
- Anh sống bên Bạch Dương sao? Tôi chưa qua đó bao giờ! - Gã tiếp tục nói và bắt đầu tiến lại gần anh
Anh biết vẻ mặt gã tươi cười là vậy nhưng bước chân không thoải mái như lúc trước nữa. Nhưng anh vẫn thật thà nói:
- Tôi là Hàn Quý Bình thuộc vùng nguy hiểm số 4!
- Ái chà! Vậy là quân ta cả! - Gã cười tươi rói rồi đưa tay lại phía anh - Tôi là Dương Đăng
Đó là một yêu cầu kết thân, nhưng anh còn chưa biết gã là ai. Anh chẹp miệng rồi đặt bàn tay mình lên lòng bàn tay gã.( khi ai đó muốn kết thân họ sẽ đưa tay ra, làm bằng hữi sẽ khẽ chạm lòng bàn thay vào nhau, làm đối thủ hoặc cạnh tranh sẽ đặt hai mu bàn tay vào nhau, làm người thân hoặc coi nhau như anh em thì ngoắc ngón tay cái rồi nắm chặt mu bàn tay nhau lại.) Một giây sau đó, gã giật mình rụt phắt tay lại, cùng đó vẻ mặt tươi cười cũng biến mất hoàn toàn.
- Sao vậy bằng hữu? - Anh hỏi
- Tôi sở hữu một khả năng siêu phàm đó là chỉ cần chạm vào ai đó là biết người ta mạnh hay yếu, tốt hay xấu. - Dương Đăng hằn học nói - Nhưng tôi không cảm nhận được gì từ anh!
- Ái chà! Một khả năng ngoài luồng đáng giá! Nhưng anh đừng buồn cũng đừng lo lắng. Có lẽ lý do là vì tôi cũng là một kẻ đặc biệt!
- Tôi giật mình vì đây là lần đầu tiên thấy như vậy. Nhưng cảm giác không tường tận về ai đó khá khó chịu
- Anh không nên xâm phạm đời tư của tôi! Không có lợi cho ai cả! - Anh trả lời
- Chuyện đó để qua một bên đi! Anh qua bên tôi có việc gì thế?
- Tôi...tìm người! - Anh trả lời - Nhưng tôi cũng thắc mắc cái mùi ghê gớm trên đao của anh đó!
- Thứ máu đen này cùng với cái mùi khó ngửi là một tác phẩm của Dạ Phủ.
Cái tên Dạ Phủ dường như anh đã từng nghe thấy từ rất lâu. Từ cái thời anh còn đi học hắn đã nổi danh là đệ nhất sát thủ ra tay tàn độc. Ngoài ra nạn nhân của hắn còn trỗi dậy đi lang thang trong mỗi đêm tối 49 ngày sau đó.
- Đệ nhất sát thủ lại xuất hiện tại vùng này sao? - Anh hỏi
- Cũng may là hắn chỉ quanh quẩn ở vùng hoang vắng này thôi. Cho nên nạn nhân của hắn có khi là cả thú rừng nữa.
- Tôi chưa hiểu hết ý anh?
- Đi theo tôi nào? Trên đường về làng tôi sẽ kể cho anh nghe về hắn! - Đương Đăng nói và đưa tay ra hiệu mời anh cùng đi
""Dạ Phủ của bây giờ giống như một con thú hoang, hắn xuất hiện ở vùng số 3 từ khoảng 5 năm trước. Gã thoắt ẩn thoắt hiện và tấn công tất cả các mục tiêu là cơ thể sống. Bất kể đó là người hay chim muông, hắn đi săn và ăn sống nội tạng của nạn nhân. Phần còn lại nếu không được xử lý kịp thời sẽ trỗi dậy và trở thành những cái xác vô hồn lang thang tìm kiếm sự sống để tiếp tục gây tội ác. Điều đặc biệt là chúng chỉ hoạt động được vào ban đêm thôi.
- Tôi hỏi câu này có hơi ngu dốt! - Anh nói - Dương huynh xin nói rõ! Xử lý là xử lý như thế nào?
- Sự là thế này! - Dương Đăng cười và tiếp tục - Dạ Phủ săn mồi chỉ ăn nội tạng! Phần thân xác gần như còn nguyên. Cho nên...
- Huynh cứ nói! – Anh giục
- Cho nên chỉ cần lấy thủ cấp của chúng là đủ.
- Nếu vậy cũng không khó gì! Sao huynh phải quá bận tâm chuyện này?
- Chẳng giấu gì cậu nếu đó chỉ là những cái xác biết đi thì tôi cũng không mất công đến tận đây!
- Không lẽ...
- Đó là đồng đội của chúng tôi. Thật không may!
- Vậy thì...không lẽ những "" tác phẩm"" ấy cũng giống như binh lính?
- Cũng gần như vậy đấy! Nếu là ai đó mạnh như tôi thì những ai kém hơn tôi khó mà tiêu diệt được.
- Nghe có vẻ ly kỳ quá nhỉ? Nhưng gã Dạ Phủ này liệu có dã tâm tạo một đội âm binh hay chỉ là vô tình?
- Tôi nghĩ gã đó cứ điên điên dại dại. Mục đích duy nhất của gã là đồ ăn. Vì gã còn bắt cả hươu nai, và có lần là cả mấy con lợn của chúng tôi.
- Vậy thì cũng đỡ, nhưng vẫn phải dừng gã này lại ngay. - Anh quả quyết nói
- Đương nhiên rồi. Vì gã ấy mà chúng tôi ngày đêm nghĩ cách. - Dương Đăng thật lòng nói - Nhưng hắn thoắt ẩn thoắt hiện. Thật khó để nắm bắt được hành tung. Và nói ra cũng thật ngại. Tài năng hèn mọn của chúng tôi có hợp lực lại cũng chỉ ngang ngửa hắn.
- Không lẽ hắn mạnh đến như vậy sao?
- Anh mạnh đến đâu thì tôi chưa biết! Nhưng quả thực hắn mạnh hơn chúng tôi. Nếu hắn tỉnh táo thì có lẽ chúng tôi không chống chọi nổi!
- À cũng đúng! Tôi nghe đồng đội nói vài năm gần đây bên tôi bị ép mạnh hơn. Có lẽ chúng điều hết quân từ vùng 3 sang. Ý đồ của chúng là gì nhỉ?
- Theo suy nghĩ riêng của tôi thì chúng muốn kìm hãm chúng tôi bằng kẻ điên dại ấy. Còn các anh sẽ bị ép cho đến chết!
- Nghe cũng hợp lý đấy! Nhưng bên tôi vẫn trụ vững!
- Bên anh đông không? - Dương Đăng hỏi
- Có khoảng ba chục người thôi!
- Ít vậy thôi á? - Anh ta ngạc nhiên hỏi
- Tôi nghĩ vậy là nhiều đấy!
- Anh biết bên tôi bao nhiêu người không?
- À...theo thái độ của anh thì khoảng...năm chục!
- Con số thực chưa tính lính và trẻ nhỏ người già thì chúng tôi có bảy chục chiến binh!
- Con số lớn đấy! Vậy thì tôi cũng không dám đối đầu với Dạ Phủ đâu! - Anh nhún vai nói
- Thực ra chúng tôi nhận khá nhiều thiệt thòi! Số lượng người lớn là vì vùng của chúng tôi lớn, và cũng vì trình độ của họ cũng quá bình thường!
- Các bạn lại khiêm tốn rồi! Vùng nguy hiểm toàn chiến binh mạnh thôi!
- Các bạn là đội quân tinh nhuệ! Chúng thôi thuộc loại đại trà thôi!
- Không dám! Chúng tôi cũng thuộc loại khá khá thôi!
- Thôi không bàn chuyện đó nữa! - Dương Đăng quàng tay ôm vai anh cười hả hê - Chẳng mấy khi chúng tôi có khách! Đêm nay sẽ có tiệc rượu mời anh!
Anh chỉ cười nhạt đáp lại, không phải vì khinh rẻ gì họ, trong lòng anh còn nhiều thứ phải lo. Anh phải nhanh chóng tìm kiếm cho xong để trở về. Và anh cảm thấy phía bên này có điều gì đó không ổn, họ còn dám tiệc rượu say sưa trong hoàn cảnh ấy sao?
Đi hết rừng Thống Ba, anh theo chân anh bạn kia đến một thảo nguyên khác lạ. Lớp cỏ ở đây xanh và dầy đặc như một tấm thảm. Khác hẳn với vẻ hoang tàn ở cánh đồng Kim Sa. Ở nơi thảo nguyên anh có thể phóng tầm mắt ra rất xa. Phía trước anh rất xa là một vùng cây cỏ rậm rạp. Phía sau nữa lại là một cánh rừng và những ngọn núi mờ mờ.
- Cứ đi như thế này thì khi nào ta đến nơi? - Anh hỏi
- Chắc khoảng nửa buổi chiều thôi! - Dương Đăng nói
- Không có cách gì nhanh hơn được sao? - Anh tỏ vẻ sốt ruột
- Thật không may là con ngựa của tôi hôm trước đã chết rồi! Có muốn nhanh thì cũng chỉ mong có ai đi qua đây thôi!
Dương Đăng vừa dứt lời thì anh nghe thấy tiếng vó ngựa từ phía sau phóng đến. Anh quay lại nhìn thì thấy cách chỗ anh khá xa có một đoàn người ngựa khá đông đang đi tới.
- Có lẽ là đồng đội của tôi rồi! Chúng ta gặp may đó! - Dương Đăng mừng rỡ nói
- Họ đi đón anh chăng?
- Cũng có thể! Tôi đi đã ba ngày rồi! Chưa trở về nên họ có thể lo lắng mà đi đón!
...
- Là Hồng Anh! Em trai tôi! - Anh ta nói vẻ mừng rỡ hơn nữa
"" Có anh em thì sự đoàn kết cục bộ sẽ tăng lên!"" - Anh nghĩ
- Anh cả! - Người ở xa gọi lớn
- Cậu út! Đi đón anh sao? - Dương Đăng cũng hò lớn
"" Gia đình này có vẻ đông con chứ không dừng lại ở 2 anh em đâu! "" anh nghĩ
Anh phóng tầm mắt để nhìn cho kỹ cậu thanh niên đó, cậu ta còn khá trẻ, chắc cũng trạc tuổi Nhất Vũ. Ngựa chưa đến nơi mà cậu trai kia đã vòng chân ra chuẩn bị nhảy xuống. Mà cậu ta cũng khá, nhảy xuống đúng chỗ anh trai mình rồi ôm chầm lấy anh mà nói:
- Anh đây rồi! Em cứ lo mãi!
- Anh ổn! Anh không sao! - Dương Đăng nói
- Ai đây anh? - Cậu em hỏi
- Một người bạn bên vùng số 4!
- Ái chà! - Cậu em reo lên rồi quay sang hỏi anh - Sao anh sang bên đây? Lạc à? Hay anh đi chơi?
- Tôi tìm người! - Anh trả lời
- Tìm người quen hả? Thôi các anh lên ngựa đi! Về làng ta nói chuyện!
- Các bạn lên ngựa đi! Tôi không quen đi ngựa!
- Vậy sao được? Chúng tôi không thể bỏ anh lại!
- Tôi có cách của mình! Các bạn cứ yên tâm đi!
Dứt lời anh đạp khí bay lên và nói vọng xuống:
- Dẫn đường đi các bạn!
- Anh biết bay sao? - Dương Đăng ngạc nhiên hỏi
- À vâng! Tôi bay được! - Anh thản nhiên trả lời
Không chỉ Dương Đăng mà tất cả mọi người tại đó đều tròn mắt ngạc nhiên nhìn anh. Cứ như thể anh là quái nhân dị biệt mà họ chưa bao giờ thấy. Nhưng điều ấy cũng khá phù hợp với một vùng đất thanh bình hơn và những cuộc chiến nghe chừng cũng nhẹ nhàng hơn.
- Anh cứ bay thẳng! Làng ở ngay trước mắt thôi! - Dương Đăng nói rồi phóng đi
Tốc độ bay của anh tuy không nhanh nhưng so với ngựa thì đó là một sự khác biệt lớn. Bay thẳng về làng trước thì thật mất lịch sự nên anh đành đi cùng họ. Nhưng bay chậm quả thực không dễ như anh nghĩ. Đứng một chỗ thì anh làm được nhưng việc bước từng bước nhẹ trên không thì lại khác. Ngọc Tuyết đã chỉ cho anh cách đi bộ rồi, nhưng anh chẳng hiểu gì hết. Việc quan trọng chính là anh phải sử dụng Khí công thành thục đã. Anh cũng đang cố gắng để phát Khí công thật đều khi bước. Việc này dường như rất khó, nhưng dạo gần đây Khí công của anh cũng khá hơn nhiều cho nên tập tành mọi thứ cũng không vất vả như trước. Anh tập trung vào từng bước đi mà quên mất nhóm đi ngựa phía dưới đã bỏ anh lại phía sau khá xa. Nhưng khoảng cách đó với anh chỉ mất nửa phút để bắt kịp. Anh đạp khí lấy đà thật mạnh đuổi theo họ. Nhưng bất chợt anh bắt được một dấu mùi thoảng đưa qua. Đó là mùi máu, và còn là máu của nhiều người nữa, kèm theo đó là mùi hôi giống như mùi của đám Bộ binh hung ác. Anh phóng nhanh lên phía trước và gọi lớn:
- Dương huynh đệ! Chờ tôi chút!
Dương Đăng kéo cương ghì ngựa lại và nói:
- Ngựa tôi nhanh hơn anh sao?
- Chuyện đó không cần bàn! - Anh gạt đi và chỉ tay về phía đông - Đằng kia có chiến sự! Là quân địch đang tấn công!
- Sao anh biết? Chúng tôi đâu nghe thấy gì?
- Giác quan của tôi rất thính nhạy! Tin tôi đi! - Anh trả lời và đạp khí phóng đi
Anh dừng lại ở khoảng không bên trên và nhìn xuống phía dưới. Ở bãi đá phía dưới có một nhóm nhỏ đang bị bao vây bởi khá đông bọn bộ binh. Anh nhớ lại lời của Dương Đăng thì đám quân này đã không xuất hiện tại đây lâu rồi. Vậy mà hôm nay chúng lại xuất hiện, không lẽ chúng theo chân anh.
Anh gạt bỏ những dòng suy nghĩ miên man và hạ xuống, việc giải cứu bây giờ là quan trọng. Đám quân này tuy đông nhưng với anh thì vẫn có thể giải quyết được. Anh nhảy xuống trước mặt một tên bộ binh và dùng chuỷ thủ đâm mạnh vào ngực đối phương khiến hắn chỉ kịp thở hắt ra rồi lịm hẳn. Anh rút dao ra và tiếp tục tấn công bằng những chiêu nhanh gọn và dứt khoát. Chỉ trong chốc lát đám bộ binh nhanh chóng bị hạ gục hoàn toàn.
* Vèo * * Phập * * Hự * 3 tiếng vang lên gần như cùng lúc, tên bộ binh cuối cùng định đánh lén anh trợn trừng đôi mắt và thở hắt ra trước khi anh tung cú đá vào bụng hắn. Có ai đó đã ra tay tương trợ cho anh từ phía sau. Gã bộ binh đổ gục về phía anh như một cái cây mới bị đốn gốc. Anh xoay người tránh và đưa mắt nhìn phần lưng của gã. Trái tim anh chợt nhói lên, trong đầu anh như reo lên "" Ồ! Bên này cũng có kẻ cùng chuỷ thủ như mình!""
Anh ngẩng đầu dậy nhìn lại xem là vị nữ nhân nào ra tay giúp đỡ. Nhưng ngay lúc ấy, anh cảm thấy như mình bị ảo giác. Trước mắt anh là một hình ảnh bấy lâu nay chỉ hiện hữu trong trái tim. Vậy mà nay anh lại nhìn thấy ngay trước mắt. Hàng ngày anh vẫn thấy nàng trong ký ức, còn lúc này người con gái ấy hiện ra ngay trước mặt thì anh chẳng biết nên làm gì. An Nhiên của anh đang nửa nằm nửa ngồi trên nền đất, một tay nàng ôm bụng, mặt nhăn nhó. Thấy nàng bị thương nhưng anh không sao cất bước để tiến lại gần lại được, dường như chân anh đã hoá đã rồi. Cái sự hoá đá còn lan lên đến tận miệng khiến anh cũng chẳng thốt lên nổi lời nào. Trên cơ thể anh lúc này chỉ còn trái tim là hoạt động, và còn hoạt động mạnh hơn bình thường rất nhiều. Anh đoán tất cả mọi người quanh đây đều có thể nghe thấy tim anh đập từng nhịp một.
Phía sau anh tiếng ngựa chạy lại ngày một gần, chỉ lát sau anh nhận ra Dương Đăng và một người trong nhóm ban nãy chạy vụt qua anh.
- Xử lý xong hết cả rồi mà! Sao còn đứng cả ở đây thế? - Dương Đăng nói
- Phương tiểu thư đang bị thương! - Một người nói
- Phương! Sao vậy em? - Anh ta quay lại hỏi cô gái kia
- Em không sao! Ta đi về nào! - Phương tiểu thư trả lời rồi gắng gượng đứng dậy
Đến lúc này anh có thể chắc chắn Phương tiểu thư chính là vị nữ nhân giấu mặt hôm trước, và đó cũng chính là mối nghi ngờ trong lòng anh bấy lâu nay. Mục đích của chuyến đi anh đã đạt được, người anh cần tìm kiếm không ngờ lại dễ dàng xuất hiện như vậy. An Nhiên của ngày xưa nay được gọi là Phương tiểu thư.
Anh đạp khí bay lên và nhanh chóng đuổi theo Dương Đăng. Thì ra làng của họ cách bãi đá hồi nãy chỉ mươi phút đi bộ. Anh đặt chân xuống đất ngay phía sau Dương Đăng cùng họ bước vào làng.
- Ồ xem ai trở lại này! - Một thanh niên bước tới tươi cười nói với Dương Đăng
- Chào cậu! Có qua nhà bếp thì bảo với họ là nay chúng ta mở tiệc nhỏ nhé!
- Có việc gì đáng mừng thế?
- Có anh bạn này đi ngang qua đây! - Dương Đăng chỉ tay về phía anh - Quý Bình của cùng nguy hiểm số 4
- Ái chà! - Anh chàng kia nói như reo lên - Khách quý! Khách quý!
Nói đoạn anh ta đưa tay ra làm thân với anh ngay lập tức. Cũng như với Dương Đăng, anh đưa tay chạm nhẹ vào lòng bàn tay anh ta và nói:
- Chào anh! Tôi là Quý Bình! - Tôi tên Thành Đô! Họ Tôn! Mọi người ở đây đều gọi tôi là Thành béo.
- Hân hạnh được biết anh! - Anh nói
- Ta nói chuyện sau nhé! Tôi xuống nhà bếp đây! - Anh ta nói và quay lại chạy sâu vào bên trong
- Ở đây đông vui vậy đấy! - Dương Đăng bắt