Hàn Vận bị hành động bạo lực của Lam Tuyết làm giật mình, càng vui mừng nhiều hơn vì biết Tà Thiên Viêm cũng có lúc bị như thế này. Cơ hội chứng kiến việc thế này cũng không nhiều nha.
"Ha ha."
E sợ là thiên hạ không loạn, Hàn Vận phì cười ra tiếng.
Vốn Đằng Tường cùng Phượng Tiêu Tương rất muốn làm bộ như không nhìn thấy, nhưng vì Hàn Vận cười, lập tức kéo hai người kia lập tức phì cười theo. Ngay cả ông lão cũng nhịn đến mức mặt đỏ bừng.
"Tiểu Tuyết."
Tà Thiên Viêm oán giận nhìn Lam Tuyết, hiện tại bảo bối càng ngày càng quá phận.
"Ha ha."
Lam Tuyết cũng cười lên.
"Mọi người mau đi vào thôi, ta có việc muốn nói, Nhuế lão đi thông báo cho Huy Vương gia đi."
"Dạ, Lam công tử."
Đi vào đại sảnh, Tà Thiên Viêm bá đạo ôm Lam Tuyết ngồi ở ghế chủ vị, Hàn Vận, Đằng Tường, cùng với Phượng Tiêu Tương đều tỏ vẻ khinh bỉ.
"Tiểu Tuyết gầy rồi."
Tà Thiên Viêm đau lòng ôm Lam Tuyết, nắm cằm Lam Tuyết, cọ cọ trán mình vào trán đối phương.
"Viêm cũng vậy."
Lam Tuyết đưa tay xoa xoa mặt Tà Thiên Viêm, trong thần sắc cung mang theo đau lòng.
Hai người này đúng là da mặt dày hơn hai tấm da trâu. Hàn Vận cảm thấy rét run, cũng không tự chủ mà nghĩ đến người đang ở Hiên Viên Quốc. Không biết hắn có khỏe không?
"Đúng rồi, Hàn đại ca, ta nghe nói huynh mất trí nhớ có phải không?"
Lam Tuyết đột nhiên hỏi. Lúc trước nghe tin tức đó, hắn rất phẫn nộ, hận không thể lập tức chạy tới Hiên Viên Quốc đem Hàn đại ca mang đi. Nhưng lý trí lại không cho phép xúc động, dù sao khi đó Thần Quốc cùng Hiên Viên Quốc đang rất căng thẳng. Mà hắn lại đang ở Thần Quốc, muốn rời khỏi Thần Quốc nhất định sẽ liên lụy rất nhiều người.
Khi biết Hàn đại ca cùng Tà Thiên Viêm đến, hắn vui vẻ vài ngày, nhưng lại e ngại, rất sợ gặp Hàn đại ca gặp hắn sẽ nói "Ngươi là ai?"
Hắn thật sự không biết có thể chấp nhận hay không. Hiện tại xem ra Hàn đại ca tuy rằng gầy yếu rất nhiều, nhưng thần sắc cũng bình thường. Chẳng lẽ tin tức có lầm lẫn? Không, không có lầm, đôi mắt đỏ như máu kia là bằng chứng minh cho việc bị tổn thương sâu đậm không phải sao?
Hàn Vận mỉm cười.
"Đúng vậy, nhưng không lâu trước đã khôi phục trí nhớ. Nếu không sao nhận ra Tiểu Tuyết."
Trước lúc rời khỏi Hiên Viên Quốc, Hàn Vận đã khôi phục trí nhớ, chỉ là không biết nên đối mặt Hiên Viên Hủ như thế nào mà thôi. Nên mượn cơ hội lần này rời đi, vừa đúng lúc có thể yên tĩnh một thời gian.
"Hàn đại ca."
Lam Tuyết khẽ cắn môi dưới. Mặc dù không biết chính xác lý do Hàn Vận vì sao mất trí nhớ, nhưng cũng có thể đoán được một ít. Chỉ có thể là yêu quá nhiều, mới có thể làm cho một người lựa chọn mất trí nhớ để trốn tránh.
"Không có việc gì, ta bây giờ không phải rất tốt sao?"
Hàn Vận cười trấn an. Chuyện quá khứ không thể xóa bỏ, nhưng tương lai lại ở trong tay mình.
Nhìn thấy Hàn đại ca thoải mái, Lam Tuyết cũng yên lòng.
"Hàn đại ca, mặc kệ là khi nào, chỉ cần Tiểu Tuyết không chết, vĩnh viễn là đệ đệ của Hàn đại ca."
Hàn Vận gật đầu, hốc mắt có chút ướt át.
Đằng Tường tuy rằng không biết Hàn Vận mất trí nhớ là vì cái gì, nhưng nhìn thấy tình cảm huynh đệ của hai người cũng cảm thấy hâm mộ. Hắn cũng có thể có được tình nghĩa như thế không?
Không bao lâu, Thần Huy với vẻ tiều tụy đi đến.
"Tà tướng quân."
Nhìn thấy Tà Thiên Viêm, Thần Huy khom người cúi đầu.
Tà Thiên Viêm lập tức nâng Thần Huy dậy.
"Ngài là Vương gia, động tác như vậy về sau không cho làm."
Thần Huy cười yếu ớt.
"Lễ không thể bỏ, ngài là tướng quân phụ hoàng khâm điểm, là người ta phải dựa vào để bảo vệ Thần Quốc."
Lập tức nhìn về phía Hàn Vận cùng Đằng Tường mỉm cười.
"Huy Vương gia ngồi đi, thời gian của chúng ta không nhiều lắm. Trước tiên nói về tình huống quốc đô gần đây đi."
Tà Thiên Viêm nhìn về phía Phong Tiêu Tương.
Phượng Tiêu Tương thần sắc nhất thời ngưng trọng.
"Gần đây quốc đô có chút không yên ổn, cụ thể là chuyện gì còn chưa có điều tra ra. Chỉ là mỗi ngày đều có phụ nữ cùng trẻ nhỏ bị chết, chết cực thê thảm, giống như là bị dã thú cắn xé, chỉ còn xương trắng. Nếu không có quần áo và trang sức không có cách nhận ra thân phận thi thể."
Nghĩ đến gần đây quốc đô xuất hiện những thi thể này, thì không rét mà run.
Đằng Tường cùng Tà Thiên Viêm liếc nhau, trong mắt đều có vẻ khiếp sợ.
"Thi thể liệu có độc không?"
Tà Thiên Viêm dò hỏi.
Phượng Tiêu Tương cả kinh.
"Ngài sao lại biết?"
Hắn mất nhiều công phu mới tra xét được tin tức này.
Tà Thiên Viêm thần sắc cũng ngưng trọng, đem chuyện Liễu Hạng Thôn nói ra.
"Người độc dược, hơn nữa là biến dị?"
Không chỉ có Phượng Tiêu Tương, ngay cả Lam Tuyết cùng Thần Huy đều có vẻ mặt kinh ngạc.
"Đúng vậy, ở nửa đường còn đụng phải tử sĩ Thần Quốc."
Đằng Tường lại nói ra suy đoán:
"Nếu ta không có đoán sai, ngày đó trong quan tài hẳn là cơ thể mẹ."
Lúc này biểu tình của Thần Huy chỉ có thể dùng từ phẫn nộ để hình dung.
"Thần Khiêm sao hồ đồ như thế."
Thần Huy đánh một cái lên mặt bàn, bàn tay bị