Sắc mặt Thần Khiêm nhất thời trầm xuống, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Đằng Tường.
"Hoàng Thượng."
Thần Huy phát hiện Thần Khiêm dị thường khẽ nhíu mày. Việc này chẳng lẽ giấu cả đời sao?
"Các ngươi biết Dung Nhi trúng độc sao?"
Thần Khiêm lạnh lùng nói.
"Á......"
Đằng Tường sửng sốt, khóe miệng hơi hơi run rẩy.
"Cái đó, hôm qua ta mới biết."
Thần Khiêm nghiêm túc nhìn về phía Đằng Tường.
"Đằng công tử, ngươi có thể giải độc cho Dung Mỹ nhân không. Trẫm nguyện trả bất cứ giá nào."
Đằng Tường lắc đầu.
"Chỉ có người hạ độc mới có thuốc giải. Nhưng ta có thể khống chế độc tính trong cơ thể Dung Mỹ nhân, tối thiểu có thể cam đoan nàng trong một tháng không cần hút máu người. Chỉ cần có thể tìm được thuốc giải trong khoảng thời gian này, vậy là có thể giải độc."
"Không có di chứng sao?"
Khi Dung Mỹ nhân trúng độc, Thần Khiêm tra rất nhiều tư liệu, hắn cũng biết rõ dù giải độc cũng sẽ có di chứng nhất định. Nặng thì thần kinh tê liệt trở thành một người liệt toàn thân, nhẹ thì cũng tổn thương đến thần kinh.
"Bởi vì độc đã bị khống chế, cho nên khi giải độc di chứng sẽ giảm đến mức thấp nhất."
Nghe Đằng Tường nói vậy Thần Khiêm thở phào nhẹ nhõm.
"Trẫm đã biết, vậy liền phiền công tử."
Đằng Tường gật đầu. Đối với việc giải trừ độc, hắn cũng rất có hứng thú. Dù sao là người của Ngũ Độc Môn, hắn không chỉ có nghiên cứu cách chế tạo độc dược, càng phải tìm hiểu được cách giải độc. Mà độc này rõ ràng là một khảo nghiệm đối với một người nổi tiếng dùng độc như hắn.
"Nếu muốn giải trừ độc cho Dung Mỹ nhân, đầu tiên phải biết độc đến từ đâu."
Hàn Vận giống như lơ đãng nói.
Thần Khiêm biến sắc.
"Trẫm biết mục đích các ngươi tới nơi này. Thần Huy sẽ là Hoàng đế tốt."
"Hoàng Thượng?"
Thần Huy nghi hoặc lên tiếng, không biết vì sao lúc này Thần Khiêm lại nói lời này.
"Ha ha, thật hy vọng lại nghe đệ gọi một tiếng hoàng huynh."
Thần Khiêm lắc đầu thở dài nói.
"Trẫm không muốn nói dối cái gì, trẫm tin tưởng các ngươi cũng có biết một chút. Quả thật trẫm có ý đồ với Hiên Viên Quốc, cũng không muốn hy sinh trăm vạn dân chúng Thần Quốc. Về phần người hạ độc, trẫm cũng chưa có gặp qua, chỉ biết hắn không phải người của đại lục này. Về phần mục đích của hắn có lẽ muốn các quốc gia đại lục mất đoàn kết, thậm chí muốn tiêu diệt hai đại đế quốc."
"Cái gì!"
Thần Huy kinh hãi, ngay cả Hàn Vận cùng Đằng Tường cũng không có nghĩ đến người phía sau màn lại có dã tâm như thế!
Thần Khiêm cười chua xót.
"Nếu không phải quá mức tự phụ, trẫm cũng không liên lụy Dung Nhi, lại càng không bị người nọ uy hiếp đi khiêu khích Hiên Viên Quốc, thậm chí khơi mào chiến tranh."
Thần Huy nắm chặt hai nắm đấm. Thần Quốc thật sự cùng Hiên Viên Quốc khai chiến sẽ dẫn đến lưỡng bại câu thương là chuyện nhỏ, có khả năng Thần Quốc sẽ bị diệt vong.
"Ngài cùng người nọ liên lạc như thế nào?"
Hàn Vận nghĩ có thể lẻn vào thâm cung hạ độc tuyệt đối không phải nhân vật đơn giản.
"Mỗi tháng vào ngày mười lăm, sẽ có một người áo xám đến, người áo xám chính là người truyền tin."
Thần Khiêm bình tĩnh nói.
"Hàn Vận, công tử hẳn là vị Hàn công tử bên cạnh Hiên Viên Hủ phải không?"
Hàn Vận nheo mắt, cũng không phủ nhận.
Thần Khiêm tiếp tục nói:
"Kỳ thật từ ngày đầu tiên các ngươi tới Thần Quốc, trẫm đã biết, biết trẫm vì sao không có xuống tay đối với các ngươi không?"
Hàn Vận mỉm cười.
"Ngài muốn lợi dụng ta thông báo cho Hiên Viên Hủ, sợ người ở chỗ tối uy hiếp ngài."
"Ngươi đoán đúng phân nửa, tuy rằng trẫm quả thật muốn lợi dụng ngươi liên lạc với Hiên Viên Hủ. Nhưng từ lúc người ở chỗ tối kia xuống tay đối với Dung Nhi đã thay đổi kế hoạch của ta. Hiên Viên Quốc cùng Thần Quốc, trận này có thể không đánh, nhưng thanh thế nhất định phải tạo ra, chỉ có như vậy mới có khả năng dẫn dụ người phía sau màn ra."
"Xem ra Hoàng Thượng đã sớm có tính toán, chúng ta xem nhẹ bệ hạ."
Hàn Vận từ chối cho ý kiến.
"Đối với ngôi vị hoàng đế này trẫm sớm đã chán ghét, nếu có cơ hội, trẫm chỉ muốn mang Dung Nhi quy ẩn núi rừng, làm một đôi phu thê an nhàn."
Vẻ mặt Thần Khiêm lúc này phát ra cảm xúc từ nội tâm, không phải giả vờ.
"Nói như vậy, lúc trước Hoàng Thượng xuống tay đối với Huy Vương cũng là bất đắc dĩ sao?"
Hàn Vận dò hỏi.
Thần Khiêm nhìn về phía Thần Huy xin lỗi.
"Thật ra một lời cũng không thể