Giai Nhân Là Trộm

Anh hùng cứu mỹ thúc


trước sau

Mọi người liều mạng chạy trốn.

Nhưng càng lúc càng nhiều tiếng kêu thảm thiết vang lên, số người chết cũng càng nhiều.

Hàn Vận xoay người nhảy lên một cây đại thụ.

Nhìn thảm trạng phía dưới, Hàn Vận hoảng sợ che miệng lại, để tránh phát ra tiếng. Sớm đã biết được người độc dược khủng khiếp, nhưng tận mắt chứng kiến là một loại cảm giác khác. Khắp nơi đầy mùi máu tươi càng kích thích giác quan, tạo cảm giác kinh khủng.

Mọi người bị xô ngã xuống đất, bị điên cuồng cắn xé. Một vài người vận khí tốt đã nhân lúc người khác bị tấn công bỏ chạy. Mà phần lớn vận khí không tốt thì bị cắn nuốt chỉ còn bộ xương trắng, một số ít bị ăn đến một nửa máu trong cơ thể biến dị, làm cho bị đồng hóa trở thành một người độc dược. May mắn là khả năng biến dị cực nhỏ, nếu không tiếp tục như vậy sợ là toàn bộ đại lục sẽ bị biến thành người độc dược.

Hàn Vận không phải thấy chết mà không cứu được, nhưng tính mạng bản thân còn khó bảo toàn.

Theo lý thuyết người độc dược rất ít hành động vào ban ngày, mà lúc này tuy không phải thời điểm giữa trưa, nhưng cũng là ban ngày trời nắng.

Người độc dược tuy rằng vẫn đuổi theo dân chúng, nhưng tốc độ rõ ràng chậm lại. Với tốc độ này, chỉ cần không phải già yếu bệnh tật hẳn là có thể chạy thoát.

Nắng càng gắt làn da của chúng bắt đầu thối rữa nhiều hơn, âm thanh phát ra kỳ dị, bộ mặt vốn dữ tợn càng trở nên khủng khiếp.

Mà vừa mới ăn no nê nên tốc độ của chúng chậm chạp, cũng không phản ứng gì nhiều.

Ngay khi Hàn Vận nhìn những người độc dược dưới tàng cây, một tên ngước mặt nhìn lên phía trên.

Hai đôi mắt đỏ như máu đồng thời giao nhau.

Thấy bị phát hiện, Hàn Vận nhảy xuống dưới tàng cây, thừa dịp đám người độc dược còn chưa phát hiện mình dùng khinh công bỏ chạy.

“Gừ...”

Hàn Vận bị một tiếng kêu này làm chột dạ, nhìn chung quanh tìm kiếm chỗ có thể ẩn mình.

Nhưng chung quanh trống trải, Hàn Vận nhanh chóng bị bao vây.

Hàn Vận nắm chặt kiếm trong tay, kiếm này chỉ mang theo phòng hờ, không hề nghĩ đến thật sự phải dùng tới.

“Xem ra lần này không thành công liền bỏ thân.”

Hàn Vận cười chua xót.

Một người độc dược đánh tới, Hàn Vận nhanh nhẹn tránh được công kích, kiếm vung lên chặt đứt ngang người nó.

Đám người độc nhân nhìn thấy đồng bọn bị giết cũng không có cảm giác gì chỉ là nhìn đánh giá Hàn Vận, giống như dã thú đánh giá nguy hiểm.

Vì khẩn trương mà lòng bàn tay Hàn Vận đầy mồ hôi lạnh.

Muốn thoát vòng vây này đúng là không thể, chẳng lẽ thật sự bỏ mình như thế này sao? Nếu như vậy, thà tự sát cũng không để bị bọn này đồng hóa.

Hàn Vận hút một ngụm khí lạnh. Cho dù chết, ta cũng phải kéo theo vài cái đệm lưng.

Kiếm trong tay không ngừng chuyển động, máu văng tung tóe nhìn quỷ dị nói không nên lời.

Lúc này hai tay Hàn Vận cũng đã bị thương do bị móng tay người độc dược cào cấu.

Mắt Hàn Vận dần dần mờ đi, một người độc dược âm thầm hướng Hàn Vận tấn công. Khi răng nanh sắp chạm vào Hàn Vận, lúc này một luồng gió từ phía xa vọt tới.

Bị đau đớn, Hàn Vận cảm thấy thân thể trầm xuống, trên vai là một người độc dược chết không nhắm mắt.

Nguy cơ được giải trừ, Hàn Vận lập tức đẩy thi thể trên người ra, nhìn về hướng đã tấn công dám người độc dược này. Tim Hàn Vận đột nhiên đập nhanh.

“Hiên Viên Hủ!”

Hàn Vận hô to. Hắn sao ở Thần Quốc, sao lại xuất hiện ở trước mắt mình?

Khí thế của Hiên Viên Hủ làm đám người độc dược đình chỉ hoạt động giây lát. Bắt lấy cơ hội này, Hiên Viên Hủ phóng tới ôm lấy Hàn Vận bay nhanh ra ngoài.

Hàn Vận nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, hai tay không tự chủ được ôm cổ Hiên Viên Hủ.

Khi đến một chỗ đủ an toàn, Hiên Viên Hủ thả Hàn Vận ra.

Hàn Vận vẫn duy trì tư thế ôm lấy Hiên Viên Hủ.

“Vận Nhi không sao chứ?”

Hiên Viên Hủ cố kiềm chế cảm xúc, kiểm tra từ đầu đến chân Hàn Vận một lần, chỉ thấy cánh tay đối phương bị thương, thần sắc tối tăm mới dịu lại.

Hàn Vận lắc đầu.

“Ngài... sao lại ở chỗ này?”

Hiên Viên Hủ oán hận

trừng mắt nhìn Hàn Vận.

“Những lời này là ta hỏi mới phải, không ở quốc đô đợi, vì sao Vận Nhi lại xuất hiện ở chỗ này?”

Hàn Vận buông tay ra khỏi cổ Hiên Viên Hủ, nhìn nhìn bốn phía.

“Nơi này không phải chỗ nói chuyện, tìm chỗ an toàn trước.”

Nơi này có khả năng lại xuất hiện người độc dược.

“Hừ, đến chỗ đó ta sẽ tính sổ với đại thúc.”

Hôm nay nếu không phải hắn tới đúng lúc, sợ là sẽ vĩnh viễn mất đi người này. Nghĩ đến đây, hắn toát một thân mồ hôi lạnh.

Hàn Vận bĩu môi. Ta là người nào, hắn dựa vào cái gì cùng ta tính sổ.

Tuy rằng trong lòng bất mãn, nhưng không có đẩy bàn tay đang gắt gao nắm tay mình ra, cả hai nhanh chóng rời khỏi.

“Ông chủ cho một gian phòng.”

Hiên Viên Hủ cùng Hàn Vận đi vào một khách điếm.

“Dạ có, khách quan mời vào trong.”

Ông chủ ân cần dẫn đường.

“Khách quan, buổi tối không an toàn, nhớ đừng rời khỏi phòng, có chuyện gì có thể phân phó tiểu nhị.”

Vào phòng xong ông chủ nói với hai người.

“Đa tạ ông chủ nhắc nhở.”

Hiên Viên Hủ hơi hơi ôm quyền.

Ông chủ cáo từ rời đi, cũng đem cửa phòng đóng lại.

“Hơi...”

Hàn Vận đặt mông ngồi ở trên ghế, giống như không có xương ngã nằm lên bàn. Chạy một ngày đường, hơn nữa còn đại chiến người độc dược, Hàn Vận đã sớm mệt sắp đứt hơi.

Hiên Viên Hủ ngồi ở bên cạnh Hàn Vận vẻ mặt ngưng trọng hỏi.

“Sao xuất hiện ở nơi này, chẳng lẽ quốc đô đã xảy ra chuyện gì?”

Hàn Vận lắc lắc tay, ngồi dậy, bưng chén trà lên một hơi uống cạn, rồi nói.

“Không cần đoán, quốc đô không có việc gì, là Thần Khiêm có việc.”

“Sao lại thế?”

Hiên Viên Hủ rót thêm cho Hàn Vận một chén trà.

Hàn Vận đem chuyện ở trong hoàng cung nói ra, cũng nói cho Hiên Viên Hủ biết tính toán của bọn họ.

“Thì ra như vậy, Thần Khiêm trúng độc là do các ngươi hạ phải không?”

Hàn Vận không hề nghĩ đến Hiên Viên Hủ đoán ra, Như vậy Thần Khiêm cũng có thể hoài nghi bọn họ.

“Không cần lo lắng, dù Thần Khiêm biết cũng chỉ cảm kích các ngươi.”

Hiên Viên Hủ nhìn ra Hàn Vận lo lắng Thần Khiêm tính sổ họ.

“Hừ, mà sao ngài xuất hiện ở Thần Quốc vậy?”

Hàn Vận lạnh lùng hỏi.

Hiên Viên Hủ bình tĩnh nói.

“Hiên Viên Quốc xuất hiện người độc dược, thông qua điều tra biết được là từ Thần Quốc truyền đến, mà Vận Nhi lại ở Thần Quốc......”

Hiên Viên Hủ tuy rằng cũng không nói hết câu, nhưng Hàn Vận hiểu ý Hiên Viên Hủ. Hắn như vậy mình phải làm như thế nào đối mặt.

“Khôi phục trí nhớ rồi sao?”

Hiên Viên Hủ tuy hỏi lại dùng ngữ khí khẳng định.

“Phải.”

Hàn Vận gật đầu.

“Hận ta sao?”

Hiên Viên Hủ đột nhiên không dám nhìn Hàn Vận, bởi vì hắn sợ, sợ nhìn thấy đôi mắt phẫn hận.

Hận sao? Khẳng định là hận, chỉ là hận một người mệt chết đi được. Không hận, hiện tại hẳn là không hận. Nhưng đại thúc cũng là một người bụng dạ hẹp hòi!

Thấy Hàn Vận không có lên tiếng, Hiên Viên Hủ thở phào nhẹ nhõm. Đồng thời trong lòng lại nổi lên một cảm giác mát mát, chẳng lẽ cả hận cũng không dành cho hắn sao?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện