Kim Chẩm Lưu muốn tìm chỗ ăn cơm dễ như trở bàn tay, huống chi lần này còn mang theo thần tượng và “yêu thiếp”, hắn càng thêm dụng tâm
Khi Lam Tiểu Sí kéo Đồng Nhan Quỷ Mỗ đi vào Tiên Lai cư, mùi thịt hầm thơm nức xộc vào mũi, nàng cảm thán “Kim Chẩm Lưu, ta không biết bên ngoài có nhiều chỗ ăn cơm như vậy nha”
Kim Chẩm Lưu đắc ý “chuyện gì cũng phải có nghiên cứu nha” Vừa nói chuyện vừa đưa mọi người đến một tòa trúc lâu, bên dưới là hồ nước trong suốt, bên trên còn có vài con chim, hoa thủy tiên…
Đoàn người vừa ngồi xuống bàn, tiểu nhị đã rất nhanh mang thịt nai hầm đến, bên trong không biết còn bỏ thêm loại nấm gì, nhìn rất ngon miệng
Lam Tiểu Sí cầm đũa, gắp cho Đồng Nhan Quỷ Mỗ trước “Quỷ di, ăn cơm”
Đồng Nhan Quỷ Mỗ vui vẻ nói ‘ngoan”
Lam Tiểu Sí cũng gắp cho Vi Sinh Từ một miếng “nếm thử xem thích không”
Vi Sinh Từ ừ một tiếng, bắt đầu ăn
Kim Chẩm Lưu ghen tỵ “của bản thái tử đâu? Của bản thái tử đâu?”
Lam Tiểu Sí “ngươi tự gắp là được mà”
Kim Chẩm Lưu khóc không ra nước mắt
Đồng Nhan Quỷ Mỗ cười ha hả “hảo hài tủ, ngươi sao lại ở Tiên Tâm các? Cha ngươi khỏe không?”
Lam Tiểu Sí đáp “tốt lắm, hắn…”Đột nhiên sắc mặt thay đổi “thịt này có vấn đề”
Mọi người đều biến sắc, Đồng Nhan Quỷ Mỗ vì nói chuyện nên còn chưa đụng đũa, Vi Sinh Từ thì đã ăn rồi, không có vấn đề gì chứ?
Kim Chẩm Lưu nói “sao vậy?”
Thanh Hôi tay cầm vũ khí, cảnh giác nhìn chung quanh
Đồng Nhan Quỷ Mỗ dùng ngân châm đâm vào thịt, nói “thịt có độc”
Đúng lúc này, có một đám người vây chặt trúc lâu, có người cao giọng hô “Đồng Nhan Quỷ Mỗ, hừ, lần này xem ngươi còn trốn đi đâu”
Đồng Nhan Quỷ Mỗ đứng dậy “bảo bối, ngươi tránh qua một bên đi, Quỷ di thu thập bọn họ, chúng ta lại tìm chỗ khác mà ăn”
Kim Chẩm Lưu khó tin “thịt thực sự có độc sao? Vi Vi, ngươi không sao chứ?”
Mu bàn tay phải của Vi Sinh Từ dần chuyển sang màu xanh tím, mồ hôi to như hạt đậu cũng màu tím, từng giọt từng giọt nhỏ xuống. Hắn dùng khăn lông lau qua, thản nhiên nói “không có việc gì”
Bên ngoài lại có người nói ‘Lam Tiểu Sí chất nữ, ta biết cha ngươi là Các chủ Tiên Tâm các Ôn Mê. Ta là Môn chủ Quảng Vân sơn Nhạc Tử Phàm, Đồng Nhan Quỷ Mỗ giết cha và thê nhi ta, hôm nay ta nhất định phải báo thù này. Nhưng ân oán giang hồ không liên quan tới ngươi, ta chỉ muốn cái đầu của hắn, các ngươi bỏ binh khí xuống, có thể tự đi”
Một người khác nói “Tiểu Sí chất nữ, ma đầu này dâm tà hung tàn, mau ra đây, không thể làm bạn cùng hắn”
Lam Tiểu Sí ‘Tử Phàm thúc thúc, nếu là ân oán giang hồ, đúng là không liên quan đến ta. Vậy chất nữ đi trước”
Nhạc Tử Phàm “ừ, ngoan, ngươi đi đi”
Đồng Nhan Quỷ Mỗ cảm thán ‘không hổ là nữ nhi Lam Phỉ”
Lam Tiểu Sí thản nhiên “bọn họ người đông, ta sợ chứ sao. Quỷ di, chúng ta sau này còn gặp lại” Nói xong lôi kéo Vi Sinh Từ “chúng ta đi trước”
Kim Chẩm Lưu “đi thật sao?”
Lam Tiểu Sí gật đầu “đi”
Đoàn người ra khỏi Tiên Lai cư, bên trong tiếng đánh nhau vang lên ầm ầm, chốc lát sau, ánh lửa nổi lên bốn phía
Lam Tiểu Sí hô nhỏ “ô, đánh nhau thật kịch liệt nha”
Kim Chẩm Lưu “yêu thiếp thứ ba mươi sáu, chúng ta đi như vậy rất không trượng nghĩa nha”
Lam Tiểu Sí không cho là đúng ‘vô nghĩa, Quỷ di đúng là người chuyên làm chuyện xấu thôi, ngươi không nghe nói sao, nàng giết phụ thân và thê nhi của Nhạc môn chủ, người ta muốn báo thù cũng là đương nhiên. Chúng ta không thể giúp, Mộc Hương Y nhà ta còn đang ở Tiên Tâm các đó”
Kim Chẩm Lưu băn khoăn “vậy phải làm sao bây giờ?”
Lam Tiểu Sí chỉ huy “đi theo ta”
Đồng Nhan Quỷ Mỗ và người của Quảng Vân sơn đang đánh nhau kịch liệt, đột nhiên một người toàn thân xanh lá, trùm khăn che kín đầu đi vào. Nhạc Tử Phàm cả kinh, giận dữ hỏi ‘ai?”
Người nọ trầm giọng nói “cô nãi nãi ngươi, ta là Đồng Nhan Tiên Mỗ, tặc tử ngươi dám vây công tỷ tỷ ta, mau nhận một đao của ta” Vừa nói, ngân đao chém tới
Nhạc Tử Phàm kinh ngạc, lần này bọn họ theo dõi Đồng Nhan Quỷ Mỗ đến đây cũng xem như đã chuẩn bị đủ, không ngờ còn xuất hiện Tiên Mỗ cái gì. Nhưng vừa giao thủ, liền biết người này thực lực không thấp, trong lòng có chút lo lắng
Đúng lúc này một người mặc bạch y, cũng trùm khăn che mặt xông vào trúc lâu “Đồng Nhan Ngọc Mỗ ở đây, ai dám đả thương tỷ tỷ ta?”
Nhạc Tử Phàm còn đang nghi hoặc, lại thêm một người mặc tử y, trùm mặc đi vào, nhìn nhìn chung quanh, tự giới thiệu “ta là Đồng Nhan Thạch Mỗ” Phụ thân đã bảo không được nói dối, cho nên ngữ khí có chút yếu ớt
Nhạc Tử Phàm tức giận, mấy tiểu tử ngươi xem lão tử là kẻ ngốc sao?
Có bọn Lam Tiểu Sí tham gia, đám người Nhạc Tử Phàm liên tục bị bức lui
Nhạc Tử Phàm cả giận nói ‘Lam Tiểu Sí, ngươi không sợ ta trở về nói với cha ngươi sao?”
Lam Tiểu Sí không thèm để ý tới hắn, nói với cha ta? Cha nào? Người ở tướng phủ sẽ không để ý tới chuyện giang hồ; người ở Tiên Tâm các, ngươi có chứng cớ sao? Người ở Phương Hồ Ủng Thúy chắc chắn sẽ quản, hắn nhất định sẽ nói: bảo bối nhi, ngươi giết người lại không nhổ cỏ nhổ tận gốc, để bọn họ chạy tới chỗ cha sủa loạn
Một đám thiếu niên vây đánh người của Quảng Vân sơn, lại có Vi Sinh Từ, bọn họ sao có thể là đối thủ. Lam Tiểu Sí cũng không giết người, chỉ để lại vết thương trên mặt Nhạc Tử Phàm, sau đó hô lên “đi”
Đột nhiên lúc này hồ nước dưới trúc lâu cuộn sóng, thế nước dâng cao như chẻ tre, Đồng Nhan Quỷ Mỗ nói “bọn họ còn có người giúp đỡ?”
Vô số lưỡi đao từ dưới mặt đất vọt lên, Lam Tiểu Sí bổ một chưởng về phía trúc lâu, phát hiện vách tường trúc lâu cứng rắn như đồng sắt. Có người tính kế bọn họ, nàng nhìn thoáng qua Kim Chẩm Lưu, hắn võ công yếu nhất. Hiện hắn chưa có việc gì là do có Thanh Hôi luôn ở cạnh bảo hộ, mà lúc này trên chân Thanh Hôi cũng đã bị thương. Vi Sinh Từ trên tay không có vũ khí, chỉ dùng đôi đũa để đối phó với đám người Quảng Vân sơn. Đám người Lam Tiểu Sí cũng không dùng bin khí, trên tay chỉ có dao xẻ thịt và đũa
Bốn phía vang lên tiếng gió, Vi Sinh Từ cầm lấy nồi thịt hầm, nhanh chóng ngăn cản gần trăm ngân châm nhỏ như lông trâu bay tới. Lúc này, bốn vách tường dần khép lại, đao nhọn cũng phủ kín vách tường, hàn quang thấu xương
Kim Chẩm Lưu lắp bắp hỏi ‘đây…đây là có chuyện gì?”
Đồng Nhan Quỷ Mỗ đáp “có người đối phó các ngươi, e là Nhạc Tử Phàm cũng bị bọn họ lợi dụng”
Quả nhiên, đệ tử của Nhạc Tử Phàm đã chết vô số, ngân châm kia cũng không hề cố kỵ bọn họ
Cửa trúc phòng không còn thấy nữa, thay vào đó là một vách tường khép kín, nếu bị nó kẹp trúng, không thành bánh thịt mới lạ. Lam Tiểu Sí phóng một chưởng xuống mặt đất, đao nhọn hơi vẹo nhưng mặt đất không hề có vết nứt, hiển nhiên cũng là thép tinh chế. Đây chính là tử lao
Vi Sinh Từ tay phải dùng lực, một chưởng phóng về phía chỗ lúc trước là cửa phòng, tiếng nổ ầm vang, Thanh Hôi và