"vỏ quýt dày có móng tay nhọn", câu nói này đông kha sớm nghe qua, hiện tại đã ít nhiều thấm thía. trần tĩnh kỳ quả chẳng phải một đối thủ dễ chơi. tuy nhiên, nếu chỉ có bấy nhiêu thì còn lâu mới áp chế được nàng. hắn cần thể hiện nhiều hơn cơ.
"hừm."
Quận chúa đông kha ngửa đầu uống rượu, uống xong lại đem vò rượu miên lý ấy ném qua cho trần tĩnh kỳ, miệng đọc:
- điểu nhập phong, thực tận trùng nhi hoá phượng.
"chim vào trong gió, ăn hết sâu rồi hoá phượng."
Đây là câu đối chiết tự, khá cao minh. "điểu" nhập "phong", thực tận "trùng" nhi hoá "phượng". chữ “phong” "風" bỏ bộ “trùng” "虫" thêm bộ “điểu” "鳥" thì quả thành chữ “phượng” "鳳". chữ "phong" nghĩa là gió, nhưng cũng có thể hiểu là văn phong hay phong hóa. hàm ý vế đối ra là văn hóa nước hạng lụn bại, cần được đại liêu quốc đem quân sang dẹp, bắt sâu bọ thì mới tốt lên "hóa phượng", cũng ngầm nói rằng người đánh dẹp nước hạng sẽ có cơ hội thành danh.
Vế đối ngập tràn ý tứ xâm lược, chẳng chút nể nang. đông kha đã chính thức thể hiện ra cái chí thôn tính thiên hạ của người liêu.
Lý uyên hiểu, triệu cơ hiểu, bá quan văn võ rất nhiều người hiểu. trong lòng bọn họ đương nhiên là đang rất bất bình, thậm chí có người phẫn nộ, song vẫn chưa ai lên tiếng. tất cả đều đang đợi xem phản ứng của hạng đế lý uyên. mà lý uyên thì vẫn như cũ nhìn xuống trần tĩnh kỳ. ánh mắt hắn như muốn bảo: "đừng để ta thất vọng."
Trần tĩnh kỳ khẽ gật đầu, thái độ rất đỗi tự tin. xen lẫn nghiêm trang, nếu để ý kỹ sẽ thấy khoé môi hắn còn có chút tiếu ý nhàn nhạt.
Trần tĩnh kỳ, hắn dường như hứng thú.
Bộ dáng hào sảng, hắn đưa vò rượu lên cao, uống ừng ực.
Khà...
Tiếp sau động tác ném trả vò rượu cho đông kha, hắn cao giọng đối lại:
- nhân cư nham, dị khí thạch dĩ thành tiên.
"người ở cạnh núi, đục bỏ đá để thành tiên."
Câu đối lại này của trần tĩnh kỳ cũng theo lối chiết tự: chữ “nhân” "人" đứng bên cạnh chữ “nham” "岩" nghĩa là núi cao, bỏ chữ “thạch” "石" thành chữ “tiên” "仙". trần tĩnh kỳ đem “tiên” đối với “phượng”, ý nói dòng dõi người hạng vốn dĩ cao quý, chỉ cần bỏ đi những thứ vô dụng "đục bỏ đá" thì sẽ đắc đạo thành tiên. tiên hay phượng đều không phải ở phàm trần, hà cớ gì mà phải xâm phạm nhau?
Mọi người chăm chú lắng nghe, tới khi thấu hiểu thì đều phải gật đầu công nhận, âm thầm tán dương. tài năng, sự cơ trí của trần tĩnh kỳ thế gian đúng là khó ai qua được. lý uyên hết sức vừa ý, mà bên cạnh hoàng hậu triệu cơ thì cũng không tiếc lời ngợi khen.
Nước hạng thắng thế, đông hồ là thuộc quốc đương nhiên cũng bớt lo đi nhiều. tâm tình phức tạp, có chăng các vị sứ thần đại trần. nhất là nguyễn bá - kẻ cầm đầu.
Nguyễn bá vốn dĩ là học trò tâm đắc nhất của phạm đăng giai, thuở trước vẫn thường được phạm đăng giai hết mực ngợi khen. song, kể từ sau chuyến đi sứ bảy năm về trước, cách nhìn của phạm đăng giai dành cho nguyễn bá hắn đã phần nào thay đổi. người thầy này nói tài năng của nguyễn bá hắn khó mà so được với an vương trần tĩnh kỳ - vị hoàng tử đang làm con tin ở hạng. mãi tới hôm nay, nhận định ấy vẫn không hề suy suyển, trái lại càng thêm vững chắc.
Nguyễn bá càng nghe tin tức về trần tĩnh kỳ, trong lòng lại càng bất mãn, không phục, cho là thầy mình đã quá đề cao, phóng đại, muốn trực tiếp gặp mặt một lần để xem thực hư chân giả. trong lòng hắn vốn còn có ý nghĩ sẽ nhân đêm nguyên tiêu này mà hướng trần tĩnh kỳ khiêu chiến, chẳng may là quận chúa đông kha đã làm điều đó trước.
Như vậy cũng tốt, nguyễn bá hắn sẽ đứng bên ngoài quan sát, xem xem tài trí của vị an vương trần tĩnh kỳ này cao được tới đâu, có thực xứng đáng với những lời tán dương của thầy hắn hay không.
Kết quả...
"hừ, bất quá một chút cơ trí như vậy mà thôi, có thể nói lên được