"cao minh", quận chúa đông kha buộc phải thừa nhận điều đó. trần tĩnh kỳ, vị an vương điện hạ này, sự cơ trí của hắn khiến nàng nể phục. cho dù hắn có là kẻ ngoại tộc, một địch nhân.
Tuy nhiên...
Hắn khôn khéo hơn nữa thì lại thế nào? sự thật vẫn là sự thật: trần tĩnh kỳ hắn vẫn là hoàng tử đại trần! mà sự thách đố của đông kha nàng vốn dĩ hướng đến triều đình nước hạng!
Danh bất chính, ngôn bất thuận. cho dù trong cuộc luận bàn này trần tĩnh kỳ có hay, có giỏi cỡ nào đi nữa thì cũng chỉ là cái hay, cái giỏi của riêng hắn mà thôi!
- ha ha ha!
Uống qua ngụm rượu, quận chúa đông kha phóng khoáng cười to:
- an vương điện hạ kiến thức uyên thâm, trí tuệ hơn người, thật là khiến cho đông kha vô cùng bội phục! đại trần quốc có được một vị hoàng tử tài giỏi như an vương đây, tương lai nhất định phồn vinh!
Câu nói khiến cho không ít người phải thay đổi nét mặt. khó coi nhất dĩ nhiên là người nước hạng.
Đông kha nàng đây là có ý gì? đang mỉa mai đại hạng thiếu hụt nhân tài, phải trông cậy vào một kẻ ngoại bang để giữ gìn thể diện?
Rõ ràng là đông kha nàng không phục. và điều này thật sự đã gây khó khăn cho triều đình hạng quốc. bọn họ nên đáp lại thế nào? bảo rằng trần tĩnh kỳ hiện đang giữ chức cần thanh đại học sĩ, làm quan nước hạng, vậy nên đại diện cho người hạng thi thố tài năng cũng là hợp tình hợp lý?
Liệu có thoả?
Xét ra thật rất khiên cưỡng, trông ngang ngó dọc thế nào thì ấn tượng đầu tiên của người ta về trần tĩnh kỳ vẫn là bốn chữ "hoàng tử đại trần". một chức cần thanh đại học sĩ mà hạng đế sắc phong làm sao đủ để che mờ?
Hoàng thân quốc thích, bá quan văn võ nước hạng chẳng ai bảo ai, đều hướng mắt nhìn lên ngôi cao, chỗ lý uyên đương ngồi.
Tình huống này, hoàng thượng liệu đã lường trước hay chưa? cử trần tĩnh kỳ đại diện cho người hạng thi thố tài năng với đông kha quận chúa vốn là do y quyết định.
Không giống các phi tử, thần tử của mình, nét mặt hạng đế lý uyên chẳng có vẻ gì là lo lắng. hoàn toàn trái lại, hắn đang cười. nụ cười rất tươi.
- vẫn nghe đông kha quận chúa văn thao võ lược, cơ trí bất phàm, là nhân tài số một của đại liêu quốc, không ngờ hôm nay rốt cuộc cũng phải hướng người cam bái hạ phong.
Dời đi ánh mắt, hắn nhìn sang trần tĩnh kỳ:
- an vương, ngươi vừa làm được một điều mà tất thảy nam nhân đại liêu quốc đều không thể làm được đấy. nên cảm thấy tự hào.
- được quận chúa khen ngợi, tĩnh kỳ hết sức vinh hạnh.
Lý uyên vuốt râu, bảo:
- an vương, cái tài của ngươi, những việc mà ngươi đã làm cho đại hạng, ta đây thật rất trân trọng. hmm... thiết nghĩ cũng đã tới lúc ban thưởng cho ngươi rồi.
Ban thưởng?
Quận chúa đông kha đứng một bên lắng nghe, đáy lòng nghi hoặc. phản ứng của lý uyên thực có chút kỳ lạ.
Lý uyên hắn đây là đang đánh trống lãng?
Nàng tiếp tục quan sát.
Cái nhìn của quận chúa đông kha, từ đầu đến cuối lý uyên đều chẳng buồn để ý. đôi mắt hắn như cũ vẫn đặt trên người trần tĩnh kỳ:
- an vương, xét những gì ngươi đã đóng góp cho đại hạng trước nay, ta ban tặng cho ngươi một toà phủ đệ, hai mươi cung nữ, bạc trắng năm mươi vạn, lụa hồng đào năm mươi xấp, rượu quý năm mươi vò, đồng thời cấp cho ngươi quận ninh kiều thuộc quý châu để làm lãnh địa...
Ầm!!
Lời lý uyên chẳng khác nào tiếng sét nổ giữa trời quang, khiến cho tâm thần người chấn động. trần quốc, đông hồ, đại liêu, các phương thế lực đều sửng sốt. hạng? cũng là tương tự.
Thị nữ trong cung, kim ngân châu báu, vải lụa hồng đào... tất cả đều trọng, song có thể hiểu được. thế nhưng còn quận ninh kiều... hạng đế đây là đang phong đất! hắn đem cả một quận ban tặng cho trần tĩnh kỳ làm lãnh địa!
Đây là chuyện gì?! cái quái gì đang xảy ra vậy?!
Lý uyên đã hồ đồ rồi chăng?
Phải biết, đất phong là vấn đề hết sức nhạy cảm, hệ trọng, chỉ ban cho hoàng thân quốc thích hoặc là người có công lao to lớn với quốc gia. trong khi đó trần tĩnh kỳ? hắn là một hoàng tử ngoại bang!
Đem đất của đại hạng ban cho một hoàng tử đại trần? hạng đế điên rồi hay sao?!
- hoàng thượng...!
Khó có