Chương 298 DƯ LUẬN
Bàn tay cầm di động của Trần Ân Tứ run bắn lên, "Anh ấy...!Anh ấy làm sao?"
Nói dứt câu cô mới nhận ra giọng mình còn run hơn tay.
Cô chợt thấy sợ.
Nỗi sợ từ sâu thẳm tâm hồn.
"Có một em sinh viên tuyên bố với truyền thông rằng mình bị Kiết gia xâm hại."
Đầu óc Trần Ân Tứ trống rỗng mất mấy giây, cô còn tưởng mình nghe lầm.
"Con bé đó viết một bài dài trên Weibo phải đến ba nghìn chữ, kể hết đầu đuôi câu chuyện, rất hùng hồn sinh động, giờ trên mạng đang nháo nhào cả lên, ai cũng nói Kiết gia là đồ ngụy quân tử, bề ngoài đứng đắn, đàng hoàng, giữ mình trong sạch, nhưng thật ra lại vô sỉ, hạ lưu, đê tiện, khốn nạn...!Tình hình cụ thể chị cũng khó mà kể hết, giờ em cứ lên Weibo mà xem, còn nghiêm trọng hơn chị nói nhiều..."
Vì chuyện sóng gió "báo án giả" nên hai hôm nay Trần Ân Tứ cũng không lên Weibo.
Ngắt máy xong, Trần Ân Tứ vội vã đăng nhập Weibo.
Tần Kiết đang đứng đầu hot-search, ngoài ra, hạng mục thứ ba, thứ bảy, thứ mười của bảng hot-search cũng liên quan tới Tần Kiết.
Cô nàng sinh viên đại học mà Lâm Nhiễm nói rất dễ tìm, sau khi ấn vào mục đứng đầu hot-search, topic hot nhất chính là bài viết ba nghìn chữ nọ.
Người đăng tên là: Pudding ngọt ngào.
"Sự việc đã trôi qua gần một tháng mà tôi vẫn mơ thấy ác mộng, từ nhỏ đã biết câu uống nước nhớ nguồn, có lẽ câu chuyện sau đây tôi kể sẽ bị mọi người chửi là không có lương tâm, nhưng tôi vãn phải kể.
Bởi tôi không muốn có thêm nhiều người bị hắn ta lừa gạt, cũng không muốn những cô gái khác gặp phải chuyện khủng khϊếp như tôi."
Từ đoạn mào đầu cũng đủ thấy người đăng bài tư duy cực kỳ rõ ràng rành mạch.
"Tuy tôi dùng từ câu chuyện, nhưng nó không phải câu chuyện mà là một sự việc có thật.
Tôi tên Dương Linh, sinh viên năm thứ hai Đại học S, xuất thân..."
Trần Ân Tứ càng đọc càng thấy lạnh sống lưng.
Thoạt đầu Dương Linh than thở, nói rằng xuất thân của mình không tốt, phải dựa vào phúc lợi xã hội mới có cơ hội đến trường, còn nói lúc đang học cấp ba thì nhận được một khoản tiền tài trợ cực lớn, cô ta hết sức cảm kích, vẫn luôn muốn tìm người đã tài trợ cho mình, mãi tới khi lên đại học mới biết đó là Tần Kiết.
Sau đó Dương Linh viết một đoạn dài bóng bẩy thể hiện lòng cảm kích của mình cùng tâm trạng muốn gặp tận mặt ân nhân để nói lời cảm ơn.
Cô ta nói cô ta thử liên lạc với Tần Kiết, không ngờ Tần Kiết chịu gặp cô ta thật sau đó cô ta lại viết một đoạn dài lê thê về lần đầu gặp Tần Kiết, ấn tượng và suy nghĩ về anh, nói rằng anh nghiên cứu chế tạo robot trị liệu, có cống hiến lớn cho xã hội, anh phong độ ngời ngời, còn tốt bụng như vậy.
Dương Linh ra sức nhấn mạnh rằng mình cảm thấy Tần Kiết là người tốt nhất trên đời, rồi kể từ đó giọng văn của cô ta thay đổi hẳn, cô ta nói mình không bao giờ ngờ người mình tin tưởng lại là một tên ngụy quân tử, còn nói rằng nếu biết trước tới gặp mặt cảm ơn lại nhận được kết cục như vậy, nhất định cô ta đã không làm thế, cô ta nhắc đi nhắc lại rằng việc hối hận nhất trên đời là gặp mặt cảm ơn Tần Kiết.
Dương Linh nói sau khi gặp mặt cảm ơn Tần Kiết, cô ta cho rằng mình và Tần Kiết sẽ không còn qua lại gì nữa, không ngờ Tần Kiết lại chủ động liên lạc với cô ta, còn nhờ cô ta tới nhà bạn anh dạy kèm cho con của bạn anh, vì nhận tiền tài trợ của anh nên cô ta không lấy một xu tiền lương dạy kèm, Dương Linh còn kể rằng mẹ đứa bé đó một mình nuôi con, thường ngày rất bận nên cô ta thường xuyên phải trông con hộ, vì vậy mà bê trễ học hành, kỳ trước suýt nữa còn bị đúp.
Dương Linh nói mình mãi mãi không quên ngày 25 tháng 3 năm nay, hằng tháng cứ đến ngày 25, Tần Kiết lại gửi tiền tài trợ cho cô ta, song hôm ấy Tần Kiết lại bảo cô ta tới nhà anh lấy, cô ta đến, nhưng không ngờ Tần Kiết lại táy máy chân