Hắn bế cô đến phòng rồi nhẹ nhàng thả cô xuống chiếc giường mềm mại.
Phong Thần định chui vào nằm cùng cô thì bị Lam Y ngăn cản.
" Khoang đã, đợi em lấy miếng băng gạt khác rồi thay băng cho anh.
Nếu không thay băng mỗi ngày vết thương có thể bị nhiễm trùng " Cô nói xong thì chạy nhanh xuống giường, trong phòng có một hộp tủ y tể nho nhỏ, tuy nhỏ nhưng rất đầy đủ đồ dùng y tế.
Cô mang đến chỗ hắn thì thấy được Phong Thần đang muốn tránh né, hắn ngày càng ngồi xích xa cô hơn.
Lam Y cố tình làm vẻ mặt khó chịu, nhưng vì vậy cũng không thể kéo hắn lại gần.
Không còn cách nào cô liền dùng biện pháp mạnh bạo hơn.
Cô dùng sức kéo tay hắn lại, hắn ngồi trên giường kêu lên oai oải than đau, không chịu được cô liền trách móc : " Sao khi nảy ẵm em anh không than đau như thế đi, giờ chỉ thay băng thôi mà la lối cái gì "
Hắn im lặng không trả lời.
Ngồi yên vị một chỗ để cô thay băng, dù đau cũng không để phát ra tiếng động, miệng khép chặt như bị dán keo.
Dù là có anh hùng, mạnh mẽ đến đâu thì hắn cũng phải gục ngã trước sự đau đớn của mỗi lần thay băng.
Sự thật luôn phũ phàng như vậy.
Nhớ những ngày Phong Thần còn trong bệnh viện, mỗi lần hắn được các y tá cho thay băng đều là một cực hình.
Tháo miếng băng cũ là một công đoạn đau đớn nhất, dù cho ngày cuối cùng sắp xuất viện thì cảm giác thay băng vẫn đau rát như ngày đầu tiên.
Thay băng xong Lam Y với tay tắt đèn ngủ, cô chui vào chăn nằm gọn một vị trí của riêng mình.
Bỗng một bàn tay to lớn, nặng trịch đặt lên bụng cô, kéo cô vào phía mình.
Cứ như mọi lần, cô không còn xa lạ với cảm giác bị hắn kéo như vậy nữa, cô nhẹ nhàng chạm bàn tay mình lên tay hắn, vỗ nhẹ vài cái lên da tay nổi đầy gân.
Không nói gì, chỉ im lặng rồi một lúc sau cũng chìm được vào giấc ngủ.
Hắn cúi đầu mình vào hõm cổ cô, áp sát vào làn da trắng mịn, mát lạnh như tuyết của Lam Y, hắn làm ra vẻ mặt thỏa mãn.
Sáng hôm nay, hắn đã dạy sớm để nấu đồ ăn sáng cho cô.
Đôi lúc hắn nhẫn tâm, nói chuyện cọc lóc, thích ép bức người quá đáng nhưng cũng có đôi khi ôn nhu và yêu thương cô hết mức như vậy.
Ăn sáng xong hắn cũng là người ngỏ ý muốn đưa cô đi học, bình thường thời gian hắn kín mích không có thời giờ để thở, cô cũng chẳng dám làm phiền đến.
Đến trường học, đột nhiên Thiệu Huy ở đâu lại xuất hiện trước mắt cô, đã vậy cậu ta còn thân thiện nên muốn làm quen với hắn.
" Không biết anh là gì của Lam Y nhỉ? " Lam Y đứng cạnh nghe cậu ta nói vậy thì cũng nhanh miệng trả lời luôn.
" Là người yêu của mình " Cô không chút e ngại khi nói hắn là người yêu của mình cho Thiệu Huy biết.
Bạch Phong Thần đứng đằng sau lưng cô, cảm giác có chút không đúng cho lắm, hắn ụm ờ một lúc : " Hừm, tôi không phải người yêu em ấy "
Hắn nói xong làm cô đơ người không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Một lúc sau cô nhanh trí nhận ra được, Lam Y xoay sang nhìn hắn, ánh mắt chan chứa đầy sự tha thiết muốn hắn mau dừng cái trò đùa của mình lại.
Thiệu Huy sau khi nghe lời giới thiệu của cô và cả lời phủ định của hắn thì cau sát cặp mày, đờ người ra có chút khó hiểu, cũng cảm thấy mình khá may mắn :
" Nếu không phải người yêu thì tôi vẫn còn cơ hội với cậu đúng chứ? "
Nghe Thiệu Huy hỏi cô xong thì hắn liết nhìn sang cô, cũng nhờ cái chiêu trò trẻ trâu này mà hắn mới biết được một số chuyện hắn cần biết, nhưng đã bị ai đó che dấu mọi chuyện.
Hắn liết nhìn cô rồi lại xoay sang nhìn Thiệu Huy đang đứng đó.
Hắn điềm tĩnh nói, chất giọng của người chiến thắng, ngạo mạn và vênh váo : " Cậu nghĩ cậu có cửa với em ấy sao? Tôi đây còn phải mất mấy tháng để chinh phục.
Còn cỡ cậu thì cả đời cũng chẳng được em ấy để mắt tới "
" Vậy nên hãy từ bỏ đi nhóc "
Hắn nhẹ nhàng cảnh cáo, đây chỉ là mức độ nhẹ nhàng thôi.
Thiệu Huy vẫn cứng đầu lì lợm không chịu nghe theo, cậu ta còn cố tình nói thêm để chọc giận hắn : " Nói vậy đồng nghĩa cô ấy vẫn là bông hoa chưa chủ, mà nếu có chủ thì tôi cũng sẽ đập chậu cướp hoa.
ANH LO MÀ GIỮ CHO CẨN THẬN "
Cậu nhấn mạnh để nhắc cho hắn nhớ rõ, bông hoa ấy có thể thuộc về cậu ta bất cứ khi nào, vậy nên hãy trông trừng cẩn thận.
Hoa bị mất sẽ không được trả lại đâu.
Bạch Phong Thần trước sự ngông cuồng muốn giành giật của cậu ta thì chỉ chum môi mỉm cười.
Người ta thường nói những người nhẹ nhàng như hắn luôn làm những thứ khiến người khác không