Trên đường, Hàn Tầm Chu vừa lái xe, vừa nhìn trộm người đang nhắm mắt ngủ bù bên ghế lái phụ, khi cô nhìn đến lần thứ 18, Hạ Minh mở to mắt cười.
“Đẹp trai không?”
“Đẹp trai em gái nhà anh! Anh ở đâu? Trên thị trấn làm gì có khách sạn, đừng nói với em anh chưa có một chỗ ở tốt nha?”
Hạ Minh: “………”
Anh xoa xoa hai bên thái dương sưng tấy của mình, trằn trọc khó ngủ mấy ngày trước khi khởi hành, điều kiện trên máy bay lại không tốt, đã mấy ngày anh chưa có được một giấc ngủ ngon, ngay cả giọng nói cũng khàn khàn đi vài phần: “Chu Chu, đúng là anh không tìm được chỗ ở, em có thể dẫn anh đến nhà em ngủ một đêm không? Chờ anh tìm được chỗ ở sẽ dọn đi ngay……Anh có thể trả tiền thuê phòng”.
Hàn Tầm Chu: “……….”
Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của người đàn ông, thật sự là cô rất muốn đuổi anh xuống xe, nhưng quen biết nhiều năm như vậy, cuối cùng gương mặt nhỏ cũng xụ xuống, lái xe về nhà mình.
Cô sống ở trên thị trấn, lái xe trong vòng vài phút là đến.
Một ngôi nhà trệt thấp thấp nằm ở phía Nam của thị trấn nhỏ, được xây bằng gạch, bên ngoài sơn màu vàng nhạt, phía sau nhà có một ngọn núi.
Nếu như không quan trọng hoá cơ sở hạ tầng, chỉ bằng không khí trong lành ngọt ngào và phong cảnh nguyên thuỷ không bị ô nhiễm ở đây, thì các danh lam thắng cảnh đẳng cấp 5 sao cũng không thể sánh bằng.
Hàn Tầm Chu tức giận xoay vô lăng hết cỡ, drift xe dừng lại trên bãi đất bùn trước cửa nhà.
Cô tháo đai an toàn, khí thế hung hăng đi từ đầu xe vòng qua cửa ghế phụ, mở cửa xe, nhíu mày hỏi anh: “Tại sao anh nói với Trần Mặc anh là chồng sắp cưới của em? Mọi người hiểu lầm thì làm sao?”
Lần này Hàn Tầm Chu thật sự tức giận, sự ngạc nhiên và vui mừng khi tha hương gặp cố nhân đã bị ba chữ “chồng sắp cưới” tuỳ tiện của anh phá tan thành những mảnh nhỏ.
Đã nhiều năm như vậy, mặc dù cô đã không còn thích anh, nhưng vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện từ hôn năm đó.
Hàn Tầm Chu cảm thấy đơn giản là Hạ Minh đang sỉ nhục cô.
Nửa giờ trước, trước cổng cô nhi viện, sau khi Hạ Minh nói xong câu đó, vẻ mặt của Trần Mặc quả thực giống như là ăn phải ruồi, Phương Tịnh miệng rộng kia lập tức chụp ảnh và đăng lên nhóm, toàn bộ tình nguyện viên trong cô nhi viện đều chạy ra xem, thậm chí, vị viện trưởng da đen quốc tịch Uganda còn vui mừng tặng Hạ Minh một túi chuối tiêu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hàn Tầm Chu có chút triệu chứng sợ đám đông, càng nhiều người càng dễ hoảng, lúc ấy bị nhiều người vây quanh như vậy, một câu cũng không giải thích mà đã lôi kéo người chạy, bây giờ nghĩ lại thật sự là hối hận không kịp.
Làn gió buổi chiều rất nhẹ nhàng, khí hậu Uganda cũng không nóng bức như những nơi khác ở Châu Phi, nhiệt độ quanh năm khoảng trên 20 độ C, không khí ấm áp hợp lòng người.
Ngoại trừ việc tia cực tím rất mạnh.
Hạ Minh đang ngồi trên chiếc xe địa hình có gầm cao, còn Hàn Tầm Chu thì đang đứng trên mặt đất, góc độ này vừa đúng, anh cúi đầu xuống, vừa vặn đối diện với cái đầu tròn vo của cô.
Ánh nắng chiếu thẳng vào đỉnh đầu cô, nhuộm lên một lớp ánh vàng dịu nhẹ.
Hàn Tầm Chu 25 tuổi, đã lần nữa nuôi lại mái tóc dài, xung quanh chỗ ở không có tiệm làm tóc, đừng nói uốn nhuộm, đến việc cắt tỉa cũng phải tự mình làm.
Mái tóc dài đã khôi phục lại màu đen ban đầu, kiểu tóc đuôi ngựa thật dày xoã tung lên cao, phối hợp với màu da ngâm ngâm, vừa đẹp trai lại giỏi giang.
Dáng vẻ lúc cô cau mày, hiển nhiên là giống một con mèo lông xù.
Hạ Minh nhớ tới dáng vẻ mềm mại dễ thương của Hàn Tầm Chu khi cô còn bé, cười khẽ một tiếng, nhịn không được lại sờ đầu của cô.
Hàn Tầm Chu gạt tay anh ra, trừng mắt nhìn anh: “Giải thích, hai vấn đề, tại sao anh lại ở đây? Cái thứ hai, lời vừa rồi có hàm ý gì?”
Vừa nói cô vừa hung hăng giơ 2 tay chặn cửa xe: “Không nói không cho phép xuống xe!”
“Vấn đề thứ nhất, anh đến đây là vì cô nhi viện của em có một vụ án uỷ thác cho công ty luật của anh xử lý, thuận tiện……Đến gặp em một chút”.
Thật ra, cái thứ nhất mới là thuận tiện, đó là “cái cớ” mà anh mua lại từ trong tay công ty luật khác.
“Uỷ thác thì uỷ thác, đừng nói đến cái gì thuận tiện, còn cái thứ 2 thì sao?”
“Người anh em đó có ý với em, nhưng em không thích anh ta, Chu Chu, anh có thể nhìn ra được”.
Hàn Tầm Chu hít sâu một hơi, buông đôi tay đang chặn cửa xe xuống: “Anh nhìn ra cái gì? Biết đâu em yêu anh ấy, yêu đến không có cách nào kềm chế, lại bị anh quấy rầy không chừng? Với lại, coi như em thật sự không thích anh ta, em sẽ tự cự tuyệt, không cần anh nhúng tay! Một lát nữa anh phải làm rõ với từng người một, em không muốn mọi người hiểu lầm”.
Thật ra, Hàn Tầm Chu là người rất tuỳ ý, căn bản không quan tâm đến lời đồn đại gì, nhưng nếu truyền chuyện xấu với anh, cô sẽ không vui.
Hạ Minh nghe được cô không tình nguyện, cúi đầu cười khổ một lát, hồi lâu mới trả lời: “……Được”.
Bên ngoài ngôi nhà gạch rất kín đáo, thậm chí còn không sánh được với những người có chút tiền trên trấn, nhưng bên trong lại gọn gàng sạch sẽ đến không ngờ.
Hàn Tầm Chu treo chiếc túi lên móc ở cửa ra vào, sau một lúc do dự, xoay người tiếp nhận bộ đồ mà Hạ Minh vừa cởi ra treo lên.
“Cảm ơn”.
Hàn Tầm Chu “hừ” một tiếng, mở tủ giày, lấy ra một đôi dép lê cỡ lớn, ném cho anh.
Đôi dép này vốn được chuẩn bị cho buổi tụ tập, nhưng sau khi mua về, cắt tag đi mà không sử dụng, hôm nay vừa vặn phát huy được tác dụng.
Hạ Minh nhìn đôi dép lê kia, siết chặt lòng bàn tay: “……Anh nghe dì nói, em ở Châu Phi vẫn chưa yêu ai”.
Hàn Tầm Chu không thừa nhận: “Cho dù có thì em sẽ nói cho mẹ biết sao?”
Hạ Minh nắm chặt bàn tay rồi buông ra, lặp đi lặp lại mấy lần, lắc đầu theo cô đi vào phòng khách.
Từ năm 18 tuổi đến nay, đã nhiều năm như vậy, đoán chừng cơ tim của anh đã luyện được mười phần công lực.
Toàn bộ ngôi nhà có diện tích rất nhỏ, chỉ có một phòng ngủ, phòng khách và phòng tắm.
Trong phòng không có sàn nhà, nền xi măng là vật trang trí tốt nhất mà Hàn Tầm Chu có thể tìm được ở địa phương, nhà của cư dân trong thị trấn vẫn là bùn đất bình thường.
Trong phòng khách có một chiếc ghế sofa bằng gỗ màu đỏ, nước sơn đã tróc khá nhiều, nhưng vẫn sáng bóng không một hạt bụi.
Trên bàn cafe trước ghế sofa bày biện một đĩa nến hương thơm hoa cỏ cùng một bó hoa cúc màu trắng, bên cạnh cũng đặt một số tờ báo địa phương.
Một chiếc kệ Tivi cùng màu được kê đối diện với ghế sofa đang tựa vào tường, trên đó được đặt một chiếc Tivi kiểu cũ mang phong cách của những năm 90.
Điều kiện nhà vệ sinh cũng khá thô sơ, không được cung cấp nước máy.
Ngoại trừ những gia đình rất giàu có trong khu vực, hầu hết mọi hộ gia đình trong thị trấn đều cần đi đến điểm cung cấp nước công cộng để lấy nước.
Buổi sáng trước khi ra cửa Hàn Tầm Chu đã đi lấy 2 thùng, thuận tiện sử dụng cho buổi chiều.
“Nhà em chỉ có một phòng, anh ngủ sofa đi, tìm được chỗ ở thì dọn ra ngoài.
Bên này là nhà vệ sinh, có bồn cầu ngồi xổm, nhưng phải tự mình xả nước”.
Hàn Tầm Chu giới thiệu xong, phát hiện Hạ Minh vẫn đứng im lặng trong phòng khách, vóc dáng cao lớn nổi bật khiến trần nhà cũng thấp đi mấy phân.
Cô nhíu mày hỏi: “Sao? Ngại điều kiện không tốt? Nơi này chỉ có vậy, thích ở thì ở.”
Hạ Minh lắc đầu: “Không có, nơi này rất tốt, Chu Chu……”
“Thế nào? Em nói cho anh biết, muốn ngủ giường là không có khả năng, anh chỉ có thể ngủ sofa”.
Hàn Tầm Chu tức giận nói: “Lát nữa em nấu nước cho anh, anh đi tắm trước đi, rồi ngủ một giấc”.
Hạ Minh gật đầu cười.
Anh chỉ cảm thấy hơi sốc, một cô gái từ nhỏ đã ngậm thìa vàng lớn lên, vậy mà có thể ở đây một năm, còn có một cuộc sống tốt đẹp.
Hạ Minh vẫn luôn biết Chu Chu của anh có cả một thế giới rộng lớn trong tim, cũng biết cô nặng lòng với tình yêu và thiện lương, chỉ là anh đã đánh giá thấp quyết tâm và nghị lực của cô.
Sau khi Hạ Minh tắm rửa một lát, thấy Hàn Tầm Chu bưng hai xô nước vào.
Hạ Minh lập tức tiến lên hỗ trợ, để nước vào phòng tắm và nhà bếp theo chỉ thị của cô.
“Mệt chết em, ngày mai anh tự lấy nước tắm đi, không cho