Gợn Gió Đêm

Chương 72


trước sau



Vụ kiện tụng này, đấu tranh ròng rã 5 tháng mới có kết quả.
Đây là một vụ án xuyên quốc gia, thương lượng rất phức tạp, quá trình diễn ra cũng chậm.

Chính sách quy định pháp luật của Uganda và Trung Quốc không giống nhau, lại thêm cặp vợ chồng người Hoa gian xảo kia không hề để lại vết tích bạo lực gia đình, lục tục đàm phán trong mấy tháng, mãi đến phiên toà thứ 2, cuối cùng quyền giám hộ Alyssa mới được trả lại cho cô nhi viện.
Các vụ kiện trong nước do các luật sư khác trong công ty luật xử lý, Hạ Minh thì sống tại một thị trấn nhỏ ở Uganda, chính xác mà nói, là sống trong nhà Hàn Tầm Chu.
Vừa nhắc tới chuyện này, Hàn Tầm Chu liền tức giận.
Hạ Minh đến đây gần 6 tháng, đã trở thành một người rất nổi tiếng trong thị trấn — Hầu hết cư dân trong thị trấn nhỏ không có chút kiến thức gì về pháp luật, có người già bị tên thanh niên thất nghiệp đánh bị thương cũng không biết báo cảnh sát, bởi vì nơi đó là chế độ đa thê, có nhiều phụ nữ không có khái niệm báo án khi bị chồng bạo hành gia đình.
Thế là Hạ Minh tận dụng sự thiếu hụt các vụ kiện, anh bắt đầu trợ giúp pháp lý miễn phí.

Ban đầu người đến rất ít, nhưng sau khi anh giúp một vị hiệu trưởng trường tiểu học ở phía Đông thành công lấy lại gia sản bị vợ trước cùng tình nhân lấy đi, danh tiếng được lan rộng, về sau người dân trong trấn tìm đến anh hỗ trợ ngày càng nhiều.
— Thế là Hạ thiếu gia đâu còn thời gian tìm phòng, đành phải an toạ trong phòng khách nhà cô.

Ba Hàn và mẹ Hàn cũng gọi điện để cảnh cáo Hàn Tầm Chu, nói cô phải chiêu đãi anh thật tốt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng điều khiến Hàn Tầm Chu cảm thấy hài lòng chính là, các cư dân trên trấn vì cảm kích vị luật sư đến từ Trung Quốc này mà nối tiếp nhau đưa đến rất nhiều thứ, nào gạo nào mì rồi còn có các món ăn vặt đặc sản địa phương, ngay cả hoạt động gánh nước hằng ngày cũng được miễn, vì họ đã xếp hàng và gánh đến tận nhà cho 2 người.
Điều khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười nhất chính là, vị hiệu trưởng của trường tiểu học lần trước còn dắt con gái 12 tuổi của ông ta đến, nói là nếu Hạ Minh đồng ý, ông ấy có thể gả con gái mình cho Hạ Minh làm cô vợ nhỏ, sau này có thể phục vụ cho Hàn Tầm Chu.
Hàn Tầm Chu phải giải thích nửa ngày ông ấy mới hiểu rõ 2 chuyện, một là vốn dĩ Trung Quốc là chế độ một vợ một chồng, hai là cô và Hạ Minh hoàn toàn không có quan hệ gì cả.
Lúc hiệu trưởng rời đi, vẻ mặt như nuốt phải ruồi, miệng còn lẩm bẩm: “Không kết hôn thì……Sau này làm vợ nhỏ cho người ta cũng khó…….”
Hàn Tầm Chu tức giận đến nỗi tối hôm đó đã ăn thêm một cái đùi gà quay.

Vào ngày Alyssa được đưa trở lại Uganda, viện trưởng dẫn theo tất cả tình nguyện viên và Hạ Minh phụ trách vụ án này cùng đi đón máy bay, đồng hành còn có bạn tốt của Alyssa, một cô bé người Châu Á tên Joe Lottie, tên tiếng Trung là Xảo Xảo.
Cô bé được nhân viên y tế ôm từ trên máy bay xuống, đôi mắt đen lúng liếng vừa nhìn thấy Hàn Tầm Chu, lập tức thoát khỏi vòng tay của y tá, rồi nhào vào lòng Hàn Tầm Chu khóc lớn, làm Hàn Tầm Chu và Xảo Xảo cũng khóc theo.
Cảnh ba cô gái một lớn hai nhỏ ba màu da ôm nhau gào khóc thật sự rất ngoạn mục, khiến viện trưởng đi theo cũng mất vài giọt nước mắt.
Sau khi trở lại cô nhi viện, nhân viên công tác và những tình nguyện viên đã làm một bữa tiệc cho bạn nhỏ Alyssa, hoan nghênh cô bé về nhà.

Vì bữa tiệc này, Hàn Tầm Chu đã phải trả rất nhiều tiền, cô đã nhờ ba Hàn mẹ Hàn bao một chiếc máy bay, vận chuyển hoa hồng, bóng bay, còn có bánh kem 7 tầng từ Trung Quốc đến, khiến những đứa trẻ trong cô nhi viện phải phát rồ lên.
Bọn nhỏ ăn bánh kem, người lớn tụ ở một chỗ uống rượu.

Phương Tịnh yếu ớt kia đã sớm trở về nước, một tình nguyện viên mới đã đến, là đàn em trực hệ của Hàn Tầm Chu, thuộc dạng tính cách cởi mở, ăn được ngủ được, cùng với Hàn Tầm Chu xem như ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Ban đêm, sau khi bọn nhỏ đã ngủ, trên bãi đất trống phía sau cô nhi viện, người lớn bắt đầu ăn mừng chiến thắng của vụ kiện.

Lửa trại được đốt lên giữa sân, các bà vợ nhỏ của viện trưởng đem lên mấy món ngon sở trường, còn có rượu ngon, tất cả mọi người đều uống đến say khướt.
Hai cô gái kề vai sát cánh thưởng thức món rượu của bà vợ hai nấu, càng uống càng hăng, theo men say còn nói không lựa lời, bắt đầu ganh đua so sánh.
“Đàn chị Hàn, luận văn nghiên cứu sinh em được 92 điểm, còn chị?”
Hàn Tầm Chu nhếch miệng cười: “Chị 95!”
“……Em cao 1m65, còn chị?”
Hàn Tầm Chu nghiến răng: “Chị nặng chưa tới 100!”
“………Em từng có 5 người bạn trai, he he, cái này thì chị thua rồi đúng không?”
“Xin lỗi à…….”.


Trong bóng tối, răng cửa của Hàn Tầm Chu trắng đến phát sáng, cô đưa ngón trỏ và ngón cái của bàn tay phải làm tư thế, “Chị từng có 8 người”.
Cô vừa dứt

lời, đã bị người kéo lên, nửa kéo nửa ôm mang đi.
Đầu Hạ Minh trở nên đau nhức bởi vì số “8” chói lọi kia.
Vì anh phải lái xe đưa cô về nhà, cho nên nhất quyết không uống rượu, nhưng lúc này vừa đau vừa hận mình không say.

Anh tới đây 6 tháng, nói bóng nói gió mới biết được mấy năm nay Hàn Tầm Chu kiên trì không nói chuyện yêu đương, vì cô kiên định cho rằng yêu là đang lãng phí thời gian, nếu ai muốn yêu cô, thì cũng không thể làm bạn được nữa.
Đến nỗi anh thậm chí còn không có cơ hội để tỏ tình.
Hạ Minh nhếch môi cười khổ, bây giờ vụ kiện đã kết thúc, cái cớ để ở lại cũng mất đi — Một tuần trước Hàn Tầm Chu đã bắt đầu thúc giục anh về nước.
“Anh trai Hạ, anh làm gì vậy, em còn chưa uống xong mà! Em muốn uống rượu đào, không phải, là rượu chuối, hình như cũng không phải……Là rượu gì nhỉ….Hức……,” Hàn Tầm Chu nghi hoặc cười khúc khích, tận cho đến khi vào cửa nhà mới nhớ, “A là rượu táo, do vợ Hai của viện trưởng nấu, các bà vợ của viện trưởng đều thật xinh đẹp hi hi ha ha…..Anh trai Hạ, anh nói xem có đúng không? Có phải là rất đẹp hay không?”
Hạ Minh bất lực gật đầu đồng ý với cô, đặt người nằm lên giường xong, bỗng nhiên cổ bị ôm lấy.
Anh bị sức lực từ cổ tay cô làm cho phải cúi đầu xuống, bỗng dưng cùng cô bốn mắt nhìn nhau.
Đôi mắt của cô gái tỉnh táo, trong suốt, nhìn không ra một chút say xỉn nào.
Trái tim Hạ Minh đập loạn xạ.
Khoảng cách giữa hai người gần đến mức Hạ Minh có thể đếm được cô có bao nhiêu sợi mi, thật ra anh cũng đang làm như vậy, vì nếu không tìm một ít chuyện khiến mình phân tâm, anh sợ anh sẽ không khống chế nổi mình.
Hàn Tầm Chu liếm liếm khoé môi, bỗng nhiên mỉm cười nói: “Anh trai Hạ, em nói cho anh biết một bí mật, thật ra……Em đã không còn nụ hôn đầu từ lâu rồi”.
Hạ Minh siết chặt lòng bàn tay: “……..Ừ, anh biết”.
“Vậy anh có biết nụ hôn đầu của em đã trao cho ai không?”
“……..”
Trái tim đang đập thình thịch của Hạ Minh đột nhiên trở nên đau xót, cảm thấy cô đang cố ý tra tấn anh.

Trong đầu anh thoáng hiện lên vài bóng dáng, có tên hot boy trường đại học T kia, sinh viên năm cuối khoa báo chí đại học S, còn có……
Mẹ kiếp ai biết là thằng khốn nạn nào chứ.
“Nụ hôn đầu của em đó, là vào năm 14 tuổi…..,” Hàn Tầm Chu cười bí hiểm, “Là chàng hoàng tử trong giấc mơ kia, em là mỹ nhân ngư, anh ấy là Hoàng tử, em bơi đến bãi biển và thấy anh ấy, sau đó……Em liền hôn anh ấy một cái……Nhưng mà hình như còn chưa kịp hôn thì tỉnh mộng….”
Thì ra là đang nói mê sảng.
Tâm tình Hạ Minh thả lỏng đi rất nhiều, lại đột nhiên không kịp phòng ngừa bị cô kéo xuống.
Hàn Tầm Chu cọ cọ gương mặt anh, lẩm bẩm một câu: “……..Nhưng em muốn tiếp tục……”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa nói, cô vừa hôn lên môi người đàn ông, cọ xát, cắn, liếm.
Quả nhiên giống với trong mơ.
Ngọt ngào.
Hàn Tầm Chu cười rộ lên.
Anh đâu biết, cô đã đọc hết nhật ký của anh từ rất lâu rồi.
__
“2020.09.06, Chu Chu uống say, em ấy……hôn tôi, nhưng ngày hôm sau tỉnh dậy em ấy lại quên hết mọi thứ”.
“2020.11.07, Chu Chu muốn nhận nuôi Alyssa, nhưng em ấy còn độc thân, không đáp ứng được điều kiện của người nhận nuôi, tôi cầu hôn em”.
“2021.01.23, chúng tôi về nước lãnh giấy kết hôn, khi quay trở lại Uganda, Alyssa đã qua đời vì kiết lỵ, trong những tháng cuối đời của đứa trẻ, chúng tôi đã không ở bên cạnh bé.

Chu Chu đã khóc rất đau lòng, tôi rất sợ em ấy đưa ra đề nghị ly hôn, nhưng không có”.
“2025.05.06, chúng tôi nhận nuôi đứa trẻ Châu Á năm đó, bây giờ con bé là con gái bảo bối của tôi và Chu Chu, tên của bé là Hạ Xảo Xảo”.
“2026.01.01, Xảo Xảo đón Tết Nguyên Đán ở nhà bà ngoại, tình cờ phát hiện ra những bức thư bị xé nát trong ngăn tủ của mẹ con bé, bé đã liều mạng cả một buổi chiều để mang đến cho tôi xem, nói là thư tình mẹ viết cho mối tình đầu.

Đọc xong, cuối cùng tôi cũng hiểu được, tôi yêu em rất nhiều năm, nhưng cũng bỏ lỡ em rất nhiều năm.

May mắn thay, tại thời điểm tôi đang viết bản nhật ký này, em đang ngủ yên bên cạnh trên gối của tôi, tướng ngủ vẫn khó coi như khi còn bé, cứ không ngừng đá chăn bông.

Tôi nghĩ, tất cả vinh quanh cuộc đời tôi, chính là mỗi đêm, có thể hết lần này đến lần khác đắp chăn đàng hoàng cho Chu Chu của tôi”.
“Tôi yêu em”.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện