Diệu Hàn ngồi vào trong xe , bác tài lập tức lái xe rời khỏi nơi này.
Cô nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài sau đó bật khóc không thành tiếng.
Bác tài thấy vậy liền lên tiếng an ủi : " cháu gái!! Loại như hắn ta không phải khóc , chia tay là đúng cứ coi như số tiền đó là phí yêu đương là xong!! Đừng khóc nữa "
Vừa đưa cô đến quán bar , bác tài cũng đã hiểu tình hình khi Diệu Hàn quay ra đằng sau còn có một đứa con trai đang bám theo xin lỗi cô ấy.
Bác tài nghe hết cuộc trò chuyện của hai người, cảm thấy cô gái này thật đáng thương
Diệu Hàn nghe bác tài an ủi xong khẽ gật đầu cố gắng kìm nước mắt nhưng lúc này nước mắt cô vẫn cứ tuôn rơi.
Bác tài thấy vậy thì lắc đầu: " bây giờ nó là người yêu cũ rồi!! cháu cứ khóc đã đi rồi mai còn làm việc nữa "
Cả chặng đường trở về nhà, bác tài luôn chửi Thiệu Huy thay cho Diệu Hàn nhiều lúc cô không nhịn được mà bật cười.
Trả tiền cho bác tài xong Diệu Hàn xoay người đi vào nhà mặc kệ những buồn bã ở sau lưng, cô cần phải vui vẻ lên phải lạc quan nên dù sao chỉ là chia tay bạn trai thôi mà
Nói là vậy, cả đêm đó sau khi lên giường Diệu Hàn lại tiếp tục khóc.
Hậu quả là sáng hôm sau mắt cô sưng lên khiến cho khách đến phải giật mình , một người khác đi đến thanh toán tiền nhìn thấy đôi mắt sưng húp của Diệu Hàn liền hiểu ra chủ quán đang thất tình liền thì thầm : " tôi có một thằng bạn đẹp trai lắm!! để tôi giới thiệu cho cô nhé? "
Diệu Hàn nghe xong thì ngượng ngùng cố nở nụ cười cảm ơn anh ta : " thời gian này tôi chưa muốn quen người khác "
Anh ta thấy vậy thì gật đầu không khỏi thương cho Diệu Hàn : " chủ quán!! anh ta là ai?để tôi đi đánh hắn!! Sao hắn dám làm tổn thương một cô gái như cô chứ? "
Diệu Hàn cười ngượng khẽ lắc đầu rồi vẫy tay tạm biệt với khách hàng của mình.
Đang loay hoay dọn dẹp bàn thì một người đi đến gọi đồ uống: " một cốc Blue Mountain!! "
Diệu Hàn không ngẩng lên nhìn vị khách đó tiếp tục trả lời : " xin lỗi.
.
quán của tôi không có! anh muốn uống loại cà phê khác không! ?"
Cô vừa ngẩng lên liền bắt gặp ánh mắt không hài lòng của Bạch Thiên Dạ, anh ta nhíu mày nhìn Diệu Hàn : " khóc hết một buổi tối sao? "
Diệu Hàn vội vàng quay sang chỗ khác không cho anh ta nhìn mình.
Bạch Thiên Dạ gõ gõ lên mặt bàn rồi nói : " vì nó mà em khóc cả đêm sao? "
Diệu Hàn khẽ lắc đầu sau đó nhìn vào màn hình máy tính: " không phải! chú uống gì? "
- " cà phê! "
Diệu Hàn : " ! cà phê gì? ở quán chúng tôi có rất nhiều cà phê!! "
Bạch Thiên Dạ xoay người : " tùy tiện pha cho tôi một cốc là được "
Nói xong anh ta đi đến một bàn ở trong góc yên tĩnh đợi cô mang