"A ──" Cùng với một tiếng thét kinh hãi, Hoàng Vân Anh đã bị Trương Tuệ Minh đang ngủ trên sô pha cầm lấy cánh tay nhấc lên ngồi trên người chị.
"Dưới tình huống bình thường, em không phải nên đắp cho tôi một tấm chăn hay áo khoác, rồi sờ mặt hôn trộm tôi sao?"
". . ." Hoàng Vân Anh từ chối trả lời, thắt lưng bị chị ôm đứng dậy không được, chỉ có thể xem thường nhìn chị, "Chị cho là tôi tin vào mấy thứ như bách hợp tiểu thuyết? Với lại, chị ngủ cũng không thích đắp cái gì mà?" Hại cô nửa đêm vì lạnh mà tỉnh lại đó thôi.
"A. . ." Ngẩng đầu nhẹ hôn lên môi Hoàng Vân Anh, Trương Tuệ Minh nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô càng xem càng thích. Cô gái nhỏ này sao lại có thể hợp khẩu vị của chị như thế chứ?
Lại hôn sâu hơn, hai tay tự nhiên mò vào bên trong quần áo của cô ──
"A ── tôi, tôi còn chưa ăn cơm."
"Tôi cũng chưa ăn mà."
"Chị ──" Cứ như vậy, thân thể của cô nhất định sẽ bị bọn họ làm hỏng luôn! Không phải "làm" xấu xa đó, mà không bao giờ được ăn đúng bữa khi đói!
"Leng keng leng keng. . ." Tiếng cửa thang máy đột nhiên vang lên.
Trương Tuệ Minh vừa bắt đầu, vốn muốn mặc kệ, nhưng chuông cửa cứ vang không ngừng, chị đành phải tạm thời buông tha cho Hoàng Vân Anh.
Người bấm chuông cửa là Quý Tiết, "Trương tỷ tỷ đang ở phòng đạo cụ." Hoàng Vân Anh vừa đi vào thang máy vừa nói. Thật vất vả có người giải cứu cái bụng của cô, cô choáng váng lắm mới có thể đi lại.
Ai ngờ Quý Tiết cũng không cho cô cơ hội thoát khỏi móng quỷ của Trương Tuệ Minh, mà xanh mặt đưa điện thoại di động cho cô.
"Lại đây."
Chuyện gì vậy? Hoàng Vân Anh nghi ngờ cầm di động đi theo phía sau Quý Tiết trở lại phòng đạo cụ.
Quý Tiết nhìn Trương Tuệ Minh trên sô pha, thần sắc thay đổi mấy lần, cuối cùng quay đầu nói với cô phía sau: "Chụp"
"A? Được!" Hoàng Vân Anh chạy nhanh đối diện với chị giơ điện thoại lên.
Quý Tiết gắt gao nhìn chằm chằm Trương Tuệ Minh, rồi mới hít sâu một hơi cúi xuống hôn lên môi của chị!
Hoàng Vân Anh hít một ngụm khí lạnh, cho đến khi Quý Tiết lấy lại di động đi ra ngoài mở cửa thang máy, cô mới có phản ứng, nhìn nhìn Trương Tuệ Minh đang trong trạng thái hoá đá, rồi mới đi ra ngoài.
"Chị ---" Hoàng Vân Anh nhịn không được phải mở miệng hỏi, cô chắc chắn không tin Quý Tiết đã thầm mến Trương Tuệ Minh từ lâu rồi nên mới hôn chị ấy.
"Cô đừng nói gì cả, mở cửa trước, đang vội." Quý Tiết thúc giục nói.
". . ."
Cửa thang máy vừa mở, Ninh Thanh Nhã cũng cầm di động đi đến, "Vân Anh tỷ, tỷ phải giúp em!"
"Ách. . ." Cô đại khái đã đoán được những chuyện vừa xảy ra, "Đại mạo hiểm"
Ninh Thanh Nhã điên cuồng gật đầu, Quý Tiết đã bấm thang máy đi xuống.
"Em rút trúng hình phạt trong vòng năm phút phải chụp được hình quần lót của Tuệ Minh rồi xuống lầu, nếu không em sẽ phải nhảy thoát y! Vân Anh tỷ, chỉ có tỷ mới có thể giúp em!" Ninh Thanh Nhã rất đáng thương nhìn Hoàng Vân Anh, bộ dáng đáng yêu làm cô mềm lòng. Suy nghĩ, để cửa thang máy mở ra rồi mới dẫn Ninh Thanh Nhã vào phòng đạo cụ.
"Hai người muốn làm gì vậy?" Trương Tuệ Minh vừa nghe Ninh Thanh Nhã nói muốn chị cởi quần cho cô chụp ảnh, vừa thấy Hoàng Vân Anh mở cửa sẵn cho cô ấy chạy, chị hận không thể bóp chết Hoàng Vân Anh.
"Làm ơn! Hé ra một chút! Hé ra một chút là được rồi! Sẽ không chụp thấy mặt!" Ninh Thanh Nhã nhìn thời gian sắp hết, muốn khóc luôn rồi.
"Chị cứ coi như chụp quảng cáo nội y thôi mà." Hoàng Vân Anh nhỏ giọng khuyên nhủ.
". . ." Cô có biết phí đại diện của chị là bao nhiêu không? Trương Tuệ Minh trừng mắt liếc nhìn Ninh Thanh Nhã, "Tôi mặc kệ các người đang chơi trò gì, nghĩ cũng không có cửa đâu."
"Vân Anh tỷ. . ."
"Tuệ Minh, trên trần nhà có dơi kìa?" Trương Tuệ Minh vừa ngẩng đầu, Hoàng Vân Anh liền lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai vén áo của chị lên, tay nhỏ bé thuận thế tuột quần của chị, lộ ra một góc quần lót màu xanh đen dưới ánh sáng.
"A! Chụp được rồi! Vân Anh tỷ chạy mau!" Ninh Thanh Nhã cầm di động liền tông cửa xông ra ngoài.
Chạy? Đương nhiên là cô muốn chạy a!
"Em, nghĩ, muốn, chạy, sao?" Trương Tuệ Minh nghiến răng nghiến lợi túm áo Hoàng Vân Anh đem cô kéo trở lại, "Bình thường sao không thấy em cởi quần áo của tôi nhanh mạnh rõ ràng như vậy? Hừm?"
"Ah... Tôi, chuyện đó, a! Hôm nay Đình tỷ tỷ còn chưa uống thuốc! Tôi phải đi ---- a..."
Đôi môi bị nữ nhân thô bạo ngậm mút cắn nuốt, tựa như muốn ăn sống cô, Hoàng Vân Anh hiểu được. . . cô lần này gặp phiền toái lớn rồi!
Thùng thùng thùng!
Cửa phòng đạo cụ bị người khác gõ vang, trước cửa lầu 3 luôn luôn có thể giăng lưới bắt chim vậy mà trong mười phút ngắn ngủn tiếp đón vị khách thứ ba.
"Ngại quá quấy rầy một chút, Anh Anh, điện thoại phòng khách có người tìm em." Đình Hy trên xe lăn nho nhã cười nói
". . . Đình Hy, cô có tin tôi đem tay chân cô đánh gãy hết!" Sư tử Trương Tuệ Minh phun lửa lớn! Hôm nay bọn họ dám hợp tác lại troll chị...
"Đương nhiên. . ." Đình Hy tao nhã nhìn Trương Tuệ Minh, "Không tin." Nói xong vẻ mặt xấu hổ nhìn Hoàng Vân Anh, "Là Nhậm tiểu thư."
Hoàng Vân Anh vừa nghe, vẫn có chút hoài nghi, nhưng vẫn kiên trì đẩy Trương Tuệ Minh ra, cùng Đình Hy đi vào thang