Đang lúc Trương Tuệ Minh cùng tổ đạo diễn thương lượng cảnh quay đêm nay, một người nữ nhân trẻ tuổi tóc nhuộm vàng đi đến bên cạnh vỗ vai Hoàng Vân Anh.
"Cô là Hoàng Vân Anh?"
". . . Đúng." Hoàng Vân Anh nhìn thẻ công tác, là đạo diễn ánh sáng.
"Điện thoại của cô." Đạo diễn ánh sáng đưa điện thoại cho cô.
"Của tôi?" Hoàng Vân Anh chỉa chỉa bản thân, nghi hoặc tiếp nhận di động, "Tôi là Hoàng Vân Anh, xin hỏi ai vậy?"
"Là chị."
Đình Hy? Hoàng Vân Anh hơi hơi kinh ngạc. "Đình tỷ tỷ? Tìm tôi có chuyện gì không?"
". . . Thân ái, em có phải đã quên bây giờ em vẫn là người yêu của chị không đó?"
"Ách. . ." Thật ra cô đã quên mất, bởi vì từ lúc Đình Hy nói muốn giả bộ yêu đương đến giờ, trừ lúc chỉ có hai người Đình Hy có làm ra một vài động tác thân thiết cùng với lời nói thân mật, còn lại cũng chưa có đưa ra yêu cầu đặc biệt gì cả, cô cũng không biết nên làm gì, vì thế... hiệp định bồi thường hiện tại cũng không có cảm giác tồn tại.
". . . Hy." Kêu như thế là đúng phải không?
"Ngoan. . . Di động của em xảy ra chuyện gì vậy?"
"Tôi, không cẩn thận làm rớt hỏng rồi, có việc gì không?"
"Không có việc gì, nhớ em mà thôi." Đình Hy mây đạm gió nhẹ nói.
". . ." Cô làm sao trả lời đây? Giả bộ thôi mà... chính là diễn trò thôi? Trong lời nói phải giả bộ ── "Tôi cũng rất nhớ chị. Chị khoẻ không? Ở bệnh viện có quen không?"
"A. . . Sao lại giống miễn cưỡng quá vậy? Chị khá tốt, chỉ là không có em bên cạnh, thời gian trôi qua chậm quá."
"Đúng rồi, lần trước chị sợ đến bệnh viện sẽ bị mẹ chị biết? Hiện tại không sao chứ?" Chịu không nổi lời nói buồn nôn kiểu này, Hoàng Vân Anh chỉ có thể chuyển chủ đề lung tung.
"Không sao, chị sẽ xử lý tốt. Cần chị kêu người chuyển điện thoại khác qua cho em không?"
"Không, không cần! Thật ra tôi cũng không cần đến điện thoại, chờ công việc bên này xong rồi, tôi tìm một tiệm sửa lại là được."
"Anh Anh."
"Ừ?"
"Mỗi ngày. . . Ít nhất gọi cho chị một lần sớm muộn gì cũng có một cuộc được không." Người nào đó yêu cầu.
"Một lần, nhất định phải có sao?"
"Người yêu bình thường, đây là điều cơ bản nhất."
"Được rồi. Tôi sẽ cố gắng tranh thủ."
"Ừ. Hôn chị."
"A?" Gọi điện thoại sao mà hôn được? Hoàng Vân Anh xấu hổ nhìn trộm đạo diễn ánh sáng, thấy nàng đang nhìn vào chỗ khác, thế là nhỏ giọng đối diện điện thoại Ba một cái.
"A. . ."
Nghe thấy đối diện truyền đến tiếng cười khẽ của Đình Hy, Hoàng Vân Anh nhanh nhẹn nhấn tắt điện thoại. Cô biết chị lại đùa giỡn cô!
"Cám ơn cô!" Hoàng Vân Anh đưa điện thoại trả lại cho đạo diễn ánh sáng, đạo diễn ánh sáng gật đầu liền rời khỏi.
"Người nọ là ai vậy?" Tiếng Trương Tuệ Minh đột nhiên vang lên phía sau Hoàng Vân Anh, làm cô sợ tới mức giật mình.
"Sao chị đã quay lại vậy? Không quay nữa sao?"
"Tôi sẽ quay tiếp. Người nọ là ai vậy?" Chị liếc nhìn đạo diễn ánh sáng, cố chấp hỏi.
"Người nọ là đạo diễn ánh sáng, có thể là bạn của Đình tỷ tỷ, Đình tỷ tỷ nhờ chị ấy đưa điện thoại cho tôi nghe mà thôi." Hoàng Vân Anh