Chờ... Chờ... Đợi cho bản thân giả ngủ cũng biến thành ngủ thật, nữ nhân bên cạnh mới ngưng động tay động chân, ôm lấy cô dần dần đi vào giấc ngủ. Hoàng Vân Anh đợi hơn mười phút nữa, mới di chuyển từ từ đến bên giường, rón ra rón rén xuống giường. Không dám dừng lại ở phòng ngủ, cô ôm quần áo đi ra ngoài.
Cùng Tần Mạn Ân điên cuồng chạy vài ngày, sách báo cũng không có cơ hội xem, nhiệm vụ công việc mỗi tối thứ hai sẽ được gửi đến, hai ngày nay cô phải nhanh chóng đuổi theo mới được.
Lúc nãy Quý Tiết kêu cô lên lầu, kết quả vừa vào thang máy chị đã hoá thành quỷ phong lưu, ép cô vào góc thang máy. Khi thì thô bạo khi thì dịu dàng, làm cho cô không theo được tiết tấu của chị, chỉ có thể vào lúc chị tuỳ ý rút cắm mà nức nở cao trào liên tục, cuối cùng chỉ có thể giả bộ mệt ngủ mà tránh né yêu cầu vô độ của chị.
Tắm vòi sen, uống nước, cố gắng hoạt động thân thể đang bủn rủn làm cho tinh thần của bản thân tăng lên, cô mới ngồi vào ben tròn nhỏ bên cạnh ban công, đối mặt với màn đêm yên tĩnh, mở laptop ra, đeo tai nghe, nhìn vào di động đọc lại nội dung công việc.
Đây là một bộ truyện xưa kể về tình yêu, nghe thấy một đoạn chuyện xưa từ giọng nói êm tai của chính mình nói ra, trong tai là âm thanh vừa quen thuộc vừa xa lạ giống như cái đuôi mèo nhẹ gãi vào tim, trong lòng toát ra cảm giác kì lạ lại sung sướng, làm cho cô nhớ đến cảm giác thỏa mãn vui sướng khi hát cho V nghe.
Một hơi đọc xong, tinh thần Hoàng Vân Anh vẫn phấn khởi như cũ, cảm giác của cổ họng cũng càng ngày càng tốt, nhưng thời gian trên laptop lại nhắc nhở cô, nếu không đi nghỉ ngơi, cô có thể ra ngoài làm bữa sáng luôn rồi. Nhưng bây giờ cô không muốn ngủ...
Suy nghĩ một chút, Hoàng Vân Anh mở ra tài liệu biên tập bài hát, đem đôi chân tê cứng ở dưới bàn gác lên ghế, nhẹ nhàng cầm điện thoại hát lên bài hát V thích.
Hát xong, cô đang chuẩn bị lên NG gửi cho V, thì đột nhiên truyền đến tiếng vỗ tay lớn!
Theo phản xạ cô ngẩng đầu nhìn về phía người đang đứng ngay cửa sổ sát đất ở ban công, trái tim Hoàng Vân Anh thiếu chút nữa ngừng đập, cũng may đã nhanh chóng thấy rõ ngay cửa là Quý đại tiểu thư - phong lưu chứ không phải vật không rõ ràng.
"Chị ──" chị vào lúc nào vậy?
Quý Tiết đến gần, hai tay để lên tay ghế, cúi đầu hôn lên môi cô.
Giọng hát cô đẹp quá, vẻ mặt sung sướng tập trung của cô... còn đẹp hơn, càng làm cho chị vĩnh viễn muốn giữ lấy.
Chị dễ dàng ôm lấy Hoàng Vân Anh trên ghế đem vào giường. Tối hôm qua cô vừa đi chị đã phát hiện, trừng mắt nhìn trần nhà nửa ngày, vẫn cảm thấy giống như trong lòng đã đánh mất gì đó, khó chịu đi xuống lầu vào phòng tìm cô.
Cô đeo tai nghe, không phát hiện chị tiến vào. thật ra chị không hé răng là muốn nhìn xem cô rốt cuộc làm gì mà dám can đảm giả bộ ngủ để chị tin rồi chuồn đi, vậy mà chị vừa nghe xong, lại ủ rũ đứng ở cửa mấy tiếng liền.
Thế giới này chưa bao giờ thiếu người tài hoa, ở trên có Tần Mạn Ân nghịch thiên, ở dưới có các học viên nổi bật của nhiều trường đại học, nhưng không phải ai có tài hoa cũng có thể được mọi người tán thành, công thành danh toại, nhất là trong giới giải trí hỗn loạn chỉ có lợi ích này. Ví dụ như là ca sĩ, bỏ qua một bên không nói những nhân tố khác, có đáng giá được công ty tốn tâm tư ủng hộ hay không, không phải nhìn vào những điều kiện xem âm sắc của cô hay như thế nào, âm vực rộng ra sao, kỹ xảo thành thục bao nhiêu, mà là lúc cô ca hát có thể cảm động lòng người hay không!
Chỉ dựa vào điểm đó, chị tuyệt đối sẽ ký hợp đồng với cô! Nhưng mà... lúc trước không ký hợp đồng với cô, là vì tính cách của cô hoàn toàn không thích hợp, nhưng bây giờ, tiếng hát của cô ẩn chứa sức cuốn hút đã bù lại hoàn toàn những điểm thiếu sót trên! Dưới sự dẫn dắt và bảo vệ của chị, thậm chí chị hoàn toàn tin tưởng có thể làm cô trở thành một Tần Mạn Ân thứ hai!
Hôn cô gái nóng bỏng dưới thân ── chị vẫn sẽ không ký hợp đồng với cô! Bởi vì, chị muốn giấu cô đi! Chị muốn