Ngày 9 tháng 9.
Một đêm không ngủ, chờ Quý Tiết làm xong, Hoàng Vân Anh vừa mới ngủ một chút, di động đã reo lên ồn ào. Quý Tiết tắt chuông của cô, để cho cô ngủ bù, nói chị và Tần Mạn Ân có thể ra ngoài ăn bữa sáng. Cô thật sự rất mệt, chỉ có thể nhận ý tốt của chị, buồn ngủ nhìn chị nói cảm ơn.
Câu dẫn chết người… Quý Tiết nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, thần thái vô lực mềm yếu lại lộ ra mấy điểm ngây thơ của cô gái nhỏ, vừa nãy ở dưới thân chị rất dâm đãng, lúc này lại thanh thuần như một nụ hoa không nhiễm một hạt bụi nhỏ. Dưới thân lại rục rịch…
“Quý tỷ tỷ…” Chị tha cho cô đi mà!
“… Ai kêu tối qua giả bộ ngủ.”
“Tôi… ừ ── ”
Vừa mới xâm nhập đã làm chị vô cùng sảng khoái mà hưng phấn, như vậy làm sao chị không nghiện được chứ! Chị yêu tất cả các vẻ mặt của cô, các phản ứng của cô, khoảng thời gian này bận quá, đợi qua đợt này chị nhất định phải bắt cô ở trên giường ba ngày ba đêm!
Chờ Quý Tiết và Tần Mạn Ân đi rồi, Hoàng Vân Anh mới nhẹ nhàng thở ra, tùy tiện ăn chút gì đó, uống một chén sữa ấm, sau khi tắm rửa, làm ổ ở trên giường ngủ bù.
Hai ngày trước Trương Tuệ Minh đã trở lại đoàn phim, Đình Hy thì trở về nước Anh, Quý Tiết đưa Tần Mạn ÂN đi phòng thu, giữa trưa nhất định sẽ không về, Nguyễn Ân Nhi… chắc là tại vì chuyện phim điện ảnh nên dạo này khá bận, tối hôm qua cũng không có trở lại, nếu như có về nhà trọ chắc cũng vào buổi tối, cho nên cô có thể ngủ đến tối. Thời gian ở nhà trọ cô không chủ động được, bây giờ thời gian dư dả một chút cũng tốt.
Sau khi cài báo thức, Hoàng Vân Anh liền nhắm mắt lại ngủ. Tuy rằng rất mệt, nhưng không quen ngủ ban ngày nên cô ngủ không quá sâu nên cứ tỉnh tỉnh mơ mơ, rồi mới ngủ thiếp đi, cho đến khi mở mắt ra một lần nữa thì trước mặt đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt thanh tú của nữ nhân làm cô sợ tới mức giật mình tỉnh táo hoàn toàn ──
Nguyễn Ân Nhi? Chị trở về lúc nào vậy? Cô vừa ngủ đến tối luôn rồi hả? Không có nghe thấy chuông báo thức?
Nhìn chằm chằm khuôn mặt đang ngủ của chị, trong đầu Hoàng Vân Anh đầy thắc mắc, cuối cùng đúng lúc sờ vào di động thì thấy báo thức chuẩn bị reo! Cô nhanh chóng ấn tắt, nhìn chị vẫn còn ngủ bên cạnh.
Một giờ, Hoàng Vân Anh ăn cơm trưa, chuẩn bị tốt đồ ăn cho Nguyễn Ân Nhi lúc hai giờ, chờ chị tỉnh lại. Nhưng thấy chuẩn bị đến hai giờ rồi, mà chị vẫn chưa muốn tỉnh.
Làm sao đây? Đánh thức chị hay là để chị tiếp tục ngủ? Nếu như chị không ăn cơm đúng giờ có thể ảnh hưởng đến thân thể hay không? Hoàng Vân Anh bắt đầu có chút sốt ruột, gọi điện thoại đến văn phòng của Địch Phi Vân, không ai tiếp.
Hỏi Quý Tiết đi, chắc là chị biết, nhưng mà… Cô chỉ có số điện thoại của Trương Tuệ Minh, Đình Hy và Nguyễn Ân Nhi. Chần chừ mãi ──
“Vân Anh?” Điện thoại rất may mắn được nhận, trong giọng nói Trương Tuệ Minh mang theo sự ngạc nhiên.
“Trương tỷ tỷ, buổi trưa tốt lành. Có làm lỡ công việc của chị không?”
“Không có, có chuyện gì sao? Mấy ngày nghỉ như thế nào?” Tiếng nói trầm ổn tràn đầy mệt mõi của chị vang lên.
“… Cảm ơn chị đã quan tâm, tôi rất tốt. Là như vậy, xin hỏi…” Hoàng Vân Anh thật ra muốn hỏi số điện thoại của Quý Tiết, nhưng đột nhiên nhớ tới cô không thể tùy tiện hỏi thăm thông tin của chủ nhà trọ, nghĩ nghĩ, có lẽ hỏi trực tiếp chị cũng được. Dù sao thì bọn họ cũng đã ở chung nhiều năm rồi, chắc là sẽ biết! “Là… Nguyễn tỷ tỷ vẫn còn đang ngủ trưa, nhưng hiện tại đã hai giờ, tôi không biết có nên gọi chị ấy dậy không?”
Trương Tuệ Minh