Vài lần cũng không dám hô ra tiếng, Hoàng Vân Anh cảm thấy bản thân rất giống con cá bị quăng lên bờ... Chị chắc là rất mệt nên mới có thể không cởi quần áo mà trực tiếp đi ngủ!
Màu da Nguyễn Ân Nhi rất đặc biệt, có sắc trắng pha lẫn màu đồng nhưng không phải trắng nõn có chút non nớt mà cũng không đen đến mức tục tằng. Ngũ quan của chị cũng rất đẹp, chỉ nhìn đơn giản mỗi nét thì có vẻ cực kỳ bình thường, nhưng hợp lại một chỗ thì thanh tú tinh xảo. Khi chị đeo mắt kính, mặc dù có vẻ lạnh lùng hơn một chút nhưng không đáng sợ, mà khi chị lấy mắt kính xuống, cô hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào chị, đôi mắt thâm sâu lợi hại kia giống như có thể cắn nuốt thân thể của cô làm trái tim cô run rẩy, không thể phản kháng, chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của chị mà làm chuyện không biết xấu hổ, nói lời nói dâm đãng... cứ như vậy không biết cô sẽ bị chị dạy dỗ thành dáng vẻ gì nữa.
Còn có, Quý Tiết, chị... Cô quả thực không biết nên hình dung chị như thế nào! Trong tay chị, cô giống như là búp bê tìng ɖục bị chị tự tay dạy dỗ, chạm vào sẽ run run, sẽ mỏi, sẽ thét chói tai, sẽ khóc, chị rất rõ ràng có thể làm cho cô cao trào khi nào, hoàn toàn một tay chị nắm giữ tất cả! Cô vẫn muốn chịu đựng không phát ra tiếng rên ɾỉ, nhưng cuối cùng lần nào cũng đều bị chị ép buộc đến la hét thất thanh!
Trương Tuệ Minh ── Bị chị làm đến ngất đi cũng bị chị làm tỉnh lại cũng không phải một hai lần! Chị còn nói cô thiếu rèn luyện! Làm ơn, lấy chỉ số tiêu hao thể lực như vậy, mỗi ngày cô đã chạy marathon mấy vòng rồi!
Tới Đình Hy, ....
Thở dài, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai người đang nằm trên giường cô, Hoàng Vân Anh nhỏ giọng kêu:
"Nguyễn tỷ tỷ..."
Không có phản ứng.
"Nguyễn tỷ tỷ?" Âm lượng lớn lên.
Nhắm mắt thật chặt, vẫn không mở mắt.
"Nguyễn ── a..."
Trong giây lát bị chị kéo lấy áo nằm phủ trên người chị, cô theo phản xạ la lên một tiếng.
"Mấy giờ rồi?" Nắm lấy cằm của cô, Nguyễn Ân Nhi không khách khí hôn lên đôi môi mềm mại của cô.
Cố gắng đáp lại nụ hôn của chị, dựa theo mệnh lệnh của chị mà đưa đầu lưỡi ra dây dưa, mặc cho chị xâm lược cái miệng nhỏ nhắn của cô, sau khi hôn xong, cô mới cúi đầu trả lời:
"Hai giờ hơn, đã chuẩn bị đồ ăn cho chị rồi... Chị có muốn dùng cơm trước không?"
Nguyễn Ân Nhi nhìn cô giống như cô vợ nhỏ sợ hãi, không có trả lời.
Hoàng Vân Anh cúi đầu nhìn quần áo màu đen trước ngực của chị, yên lặng chờ quyết định.
Cô nhớ rõ Linh Vũ đã từng nói: Hai việc khiến cho người khác ghét nhất, chính là quấy rầy giấc ngủ và bữa cơm của người ta. Cô thì quấy rầy chị ngủ để kêu chị ăn cơm thì kết quả như thế nào?
Nửa tiếng sau...
"Ừ..." Hoàng Vân Anh xấu hổ đỏ mặt, trần trụi quỳ dựa vào bồn tắm lớn đưa lưng về phía chị, cắn môi chịu đựng ma sát khoái cảm từ tiểu huyệt dưới thân truyền đến. Bởi vì thân thể đang quỳ gối, nên cho dù thân thể bị chị đùa bỡn khó chịu cô cũng không cách nào khép lại được, chỉ có thể phản xạ co rút chấp nhận hai ngón tay thon