Chị... Có thể đừng có vẻ mặt vô tội như vậy chứ>
Hoàng Vân Anh nhìn chị với biểu cảm hoang mang, có chút hoài nghi lỗ tai của bản thân có phải đang nghe nhầm hay không. Chị vừa mới hỏi Ví ai đã rớt hả?
"Đình Hy! Cô có ý gì?" Nhìn thấy rung động Đình Hy gây ra, trong lúc nhất thời Sử Cổ Kim cũng bị khí thế ngạo mạn của chị làm giật mình, liếc nhìn lại người bị chị đụng bay đi, giống như người bị chị đụng mới là hắn. Hắn chỉ muốn âm thầm bắt Tần Mạn Ân và cực phẩm kia, cũng không muốn làm ồn ào lớn chuyện, nếu như đụng đến mạng người thì không tốt lắm!
"Không cần nhìn, tôi có kinh nghiệm, không chết được đâu." Đình Hy cười cười, xoay xoay cổ. "Anh Anh, Mạn Ân, hai người về trước đi, đã thật lâu... tôi không được hoạt động rồi."
Sử Cổ Kim bên cạnh vừa thấy động tác nhếch nhếch đầu khiêu khích rất rõ ràng của Đình Hy, rất tức giận!
"Cô dám? Lên hết cho tôi!" Chỗ này đều là phạm vi thế lực của hắn, cho dù có người báo cảnh sát, cũng không có ai dám tới, tôi không đi ra ngoài, không có cảnh sát nào dám vào! Dám đụng người của hắn? Muốn chết rồi!
"Chờ chút, đợi chút, Anh Lỗi!" Sử Cổ Kim vội vàng ngăn cản lại, nhưng một đám côn đồ đã sớm vọt lên!
"Đình tỷ tỷ!" Hoàng Vân Anh lo lắng hô.
Đình Hy đang đánh với hai người, một người khác đang hướng về phía bọn họ đánh úp vào.
Tần Mạn Ân đẩy mạnh Hoàng Vân Anh vào trong xe, trở lại đá bay một người khác, đang lúc chị chuẩn bị gia nhập cuộc chiến, Vũ Triết Tinh lại chìa tay ngăn cản chị.
"Cậu đưa bọn họ đi trước đi, tôi ở lại với Đình tiểu thư." Vũ Triết Tinh vừa nói vừa bình tĩnh xắn tay áo cuồn cuộn lên. Dáng người thanh nhã trong quần áo lịch sự làm cho chị nhìn rất nho nhã trầm tĩnh, chị như vậy là muốn ... đánh nhau hả?
Tần Mạn Ân nhìn vào hai cô gái trong xe đang rất bối rối lo lắng, gật gật đầu, lên xe trực tiếp quay đầu đi ra ngoài. Hai cô biết bản thân ở chỗ này không chỉ vô dụng còn có thể làm liên lụy chị thêm, cũng không nói gì. Cho đến khi ra khỏi bãi đỗ xe, sau lưng cũng không có người đuổi theo, Hoàng Vân Anh mới kêu Tần Mạn Ân quay xe lại ngay cửa ra, vừa báo cảnh sát vừa nhìn chằm chằm bãi đỗ xe.
Thời gian chờ đợi cảnh sát mỗi một phút mỗi một giây đều vô cùng dày vò, cô thậm chí có chút hối hận khi vừa nãy không mở miệng kêu Đình Hy và Vũ Triết Tinh đi cùng!
"... Đừng lo lắng." Tần Mạn Ân nhìn Hoàng Vân Anh, "Đánh chính diện lại không có vũ khí, những người đó không phải là đối thủ của Đình Hy."
"..." Hoàng Vân Anh không nói chuyện, không nháy mắt nhìn chằm chằm cửa ra bãi đỗ xe. Đình Hy mới vừa tháo thạch cao mà! Không được! Không thể chờ như thế nữa!
"Anh Anh! Bên kia!" Nhậm Linh Vũ đột nhiên thất thanh hô.
Hoàng Vân Anh nhìn theo ngón tay của Linh Vũ chỉ, ngực giống như bị chém qua ── cảnh sát còn chưa tới, đã có mấy chiếc xe đứng ở cách đó không xa, đi xuống là một đám Gwen mặc áo thun trên ngực có hình xăm màu xanh. Vài người đàn ông đứng ở cửa ra bãi đỗ xe, một vài người khác thảnh thơi đi vào bên trong!
Sắc mặt Tần Mạn Ân cũng có chút thay đổi.
"Linh Vũ, xuống xe." Mặt Hoàng Vân Anh lạnh dần.
Nhậm Linh Vũ không biết Hoàng Vân Anh muốn làm cái gì, nhưng xuất phát từ sự tin tưởng nhiều năm qua, cô vẫn mở cửa xuống xe.
Cô cũng từ bên kia xuống xe, bước