Chẳng lẽ khả năng ngữ văn của mình có giới hạn sao? Cái câu “Tôi muốn dùng” này là có ý gì?
Ánh mắt Quý Tiết như nhìn thấy quái vật nhìn chằm chằm điện thoại trong tay , mà ở phía đối diện Nguyễn Ân Nhi đã sớm treo.
“Xảy ra chuyện gì sao?” Tần Mạn Ân ăn xong bữa sáng chuẩn bị lên lầu, nhìn thấy biểu tình kỳ lạ của Quý Tiết , liền thuận miệng hỏi một câu. Điện thoại trong nhà trọ của bọn họ có mấy người biết đâu, bình thường đều dùng để gọi Service Call trong nhà.
“Ân Nhi nói. . . cô ta muốn dùng. . .”
“Dùng cái gì?”
“Dùng. . . nguời phụ nữ.” vẻ mặt Quý Tiết dại ra, nâng tay chỉ xéo ngoài cửa sổ.
“À.” Đại khái chắc là muốn cô ấy đi mát xa đi.” kỹ thuật của cô ấy rất tốt.”
A?”Cái gì?” Quý Tiết phát hiện ra bộ óc luôn tự xưng là thông minh tuyệt đỉnh của mình bây giờ có chút không đủ dùng.
Hoàng Vân Anh vừa vặn vào cửa, cô cảm thấy rất kỳ quái, gara ngay tại tầng trệt, tại sao không trực tiếp dùng thang máy thông nhau, thế nào cũng phải đi qua 1 lầu một mới có thể vào nhà.
“Quý tỷ tỷ, xe của chị đã rửa sạch để ở gara, đây là chìa khóa.”
Trên đường cao tốc, một chiếc Lamborghini màu trắng đang chạy như bay, bên trong xe là một đôi nữ nữ tuổi trẻ một đường không nói gì, không khí rất quỷ dị.
Quý Tiết vặn kính chiếu hậu nhìn xem ── vẫn soái tỷ như cũ! Vẫn soái tỷ nhưng tại sao người phụ nữ này lại bài xích chị ? Chẳng lẽ cô là người phụ nữ đã từng bị chị ta đá qua sao? Chị không ấn tượng chút nào cả! trước kia chị cũng không chạm vào loại phụ nữ mộc mạc vô vị này nha!
Vừa rồi chính mình hảo tâm nói tiện đường chở cô đến công ty, vậy mà cô dám từ chối, nói cô có xe. Gặp quỷ sao! Chẳng lẽ cô nghĩ phụ nữ ngồi lên xe người khác đều là do không có xe sao? Mãi cho đến khi Tần tiểu tử lấy xe của nhà trọ dùng, người phụ nữ này mới mặt không chút thay đổi ngồi lên xe chị. Chị có thể đá cô xuống không?
Lúc này Hoàng Vân Anh quả thật hy vọng Quý Tiết đem cô đá xuống xe lắm, chỉ cần không chết, coi như tai nạn lao động nằm trong bệnh viên 3 tháng là tốt rồi.
Cô làm thế nào cũng không nghĩ tới. . . cô còn phụ trách cả nhiệm vụ làm “Đồ ăn chuyển phát nhanh” nữa sao? Cô nghĩ đến. . . Hoàng Vân Anh lắc lắc đầu, đem hai chữ “Nghĩ đến” ném ra sau đầu, từ nay về sau, cô phải đem cái ý nghĩ “Tự cho là…” này hoàn toàn vứt bỏ.
Nghĩ đến vừa rồi bản thân mình còn từ chối ──
“Nguyễn tỷ tỷ bảo tôi đến văn phòng của chị ta? Nhưng mà Tuệ Minh tỷ tỷ còn ở nhà trọ, tầng của chị ta cũng cần rửa sạch, tỷ tỷ ở lầu 6 cũng không biết lúc nào trở về, nếu tôi rời đi . . .”
“Yêu cầu trước,thỏa mãn trước .” hoa hoa tiểu thư kia nói như vậy.
Nguyễn tỷ tỷ. . . Vốn trải qua mấy ngày nay, cô đã gần như phai nhạt, cái đêm điên cuồng kia, người kia không phải cô . . .
“Muốn tôi mang cô lên không?” Ngừng xe xong, Quý Tiết hỏi Hoàng Vân Anh.
“Không, không cần.” Hoàng Vân Anh vội vàng lắc đầu xua tay. Ở bên ngoài cùng với tình nhân đại chúng – soái tỷ này đi cùng nhau,