"Vụ án ngày 23 diễn viên Tiêu Toa bị tập kích, hôm nay đã có tiến triển mới nhất, cảnh sát đã điều tra, người có hiềm nghi nhất tập kích Tiêu Toa là chú của Tiêu Toa - Tiêu Vĩnh, động cơ gây án thì cảnh sát từ chối để lộ, nhưng theo những hình ảnh vụ án mà phóng viên quay được, chúng tôi hiềm nghi động cơ gây án là Tiêu Vĩnh nghi ngờ Tiêu Toa nói xấu con gái của hắn. Con gái của hắn tên Tiêu Diễm, cũng chính là trợ lý của Tiêu Toa, không lâu trước bị người nhà che giấu, hôm nay trời sáng, cảnh sát cũng đã đến bệnh viện Tiêu Toa trị liệu tiến hành điều tra, kết quả tra ra Tiêu Toa đã nghiện lâu rồi nhưng vẫn giấu diễm..."
Tiêu Toa xong rồi.
Không tiếp tục xem nữa, Hoàng Vân Anh tắt tivi, từ trên sô pha đứng dậy đi về phía phòng bếp.
"Dì Vương, để con đến phụ."
"Không cần không cần, con nghỉ ngơi đi. Con nhìn coi, vết thương trên đầu còn chưa khỏi hẳn, đừng để khói dầu làm ảnh hưởng."
Bất đắc dĩ bị đẩy rời khỏi phòng bếp, Hoàng Vân Anh chỉ cười cười, dọn dẹp lại bàn ăn một chút.
Cô xuất viện được hai ngày, lúc về nhà trọ đã thấy dì Vương và chú Ý ở đó. Hai người bọn họ là người giúp việc ở nhà Nguyễn Ân Nhi, sau khi cha mẹ chị di cư ra nước ngoài, bọn họ vẫn ở lại nhà cũ của chị để chăm sóc giữ gìn nhà cửa, nếu quản lý của nhà trọ chưa tìm được, hai người bọn họ sẽ tạm thời đến đây dọn dẹp.
"Vân Anh a! Cơm trưa đã chuẩn bị tốt, con đi gọi Tần tiểu thư đi?"
"Dạ được, dì Vương."
Nguyễn Ân Nhi và Đình Hy mỗi ngày đều vội vàng đến khuya mới về, ngày hôm qua Trương Tuệ Minh cũng đã quay lại đoàn làm phim, Quý Tiết cũng vội vàng dẫn người mới xuất đạo, nhìn lại bữa ăn mấy ngày nay, người an nhàn nhất trong năm tên chủ nhà chính là ca sĩ thần tượng Tần Mạn Ân
Thẳng thắn mà nói, trừ bỏ ở trong phòng ghi âm, thời gian khác Tần Mạn Ân giống như nữ sinh đại học tính tình trẻ con. Chị giống như đang ở thế giới xưa, lúc nào cô cũng thấy chị ngủ được, làm cho cô không khỏi lo lắng đến danh tiếng của chị trên thị trường. Bình thường buổi chiều chị không đọc sách chính là ngủ, nhưng địa điểm chị ngủ cũng rất ngẫu nhiên ── trên thảm trong phòng khách, ở cửa sổ sát đất, bên cạnh bàn ăn... có lần cô còn nhìn thấy chị dựa vào tường ngồi ngủ.
Than nhẹ một tiếng, Hoàng Vân Anh nhìn Tần Mạn Ân ngủ trên sô pha, khóe miệng chứa ý cười dịu dàng. Giữa trưa, buổi chiều còn tốt, hình như chị không thích ngủ trên giường, buổi tối hai ngày này cô lo lắng đến nhìn thử xem, hai lần cô đều thấy chị ngủ ở phòng ghi âm.
"Rời giường đi, mặt trời đã chiếu đến mông rồi!" Hoàng Vân Anh ngồi ở trước người chị nhẹ giọng nói.
Tần Mạn Ân vừa mở mắt, đã thấy tươi cười ấm áp ôn nhu của cô, cùng với... đôi mắt chứa đầy vẻ quan tâm.
Bị đôi mắt xinh đẹp của chị nhìn chằm chằm không chớp, Hoàng Vân Anh sửng sốt một chút, vội vàng đứng lên né tránh ánh nhìn của chị. "Nên... ăn cơm trưa rồi."
Tần Mạn Ân đột nhiên chìa tay kéo thân thể Hoàng Vân Anh xuống nửa ôm vào trong ngực, nâng tay dịu dàng miêu tả vuốt ve ánh mắt của cô.
Hoàng Vân Anh sợ tới mức một cử động nhỏ cũng không dám. Chị chưa tỉnh ngủ hay sao vậy? "Tần, Tần tỷ tỷ?"
"Giống kẹo."
"A?"
"Ánh mắt của cô."
". . . Không thể ăn ──" tưởng tượng thật đáng sợ.
"A. . ." Cười khẽ lên, Tần Mạn Ân đưa tay nhẹ vỗ về mái tóc dài của cô, tựa như rất thích cảm giác mái tóc đen xinh đẹp tuyệt trần lướt qua ngón tay thon dài của chị, "Tôi có thể hôn cô không?"
". . ."
"Không thể sao?"
Nhìn khuôn mặt đẹp đẽ đơn thuần của chị, nghe giọng nói hồn nhiên lại như dụ hoặc, khi đầu óc của Hoàng Vân Anh còn chưa kịp phản ứng thì cô đã nhanh hơn ── hôn lên đôi môi hồng nhạt mềm mại của chị.
Hai giây sau, Tần Mạn Ân hơi hơi liếm môi, đầu lưỡi khẽ liếm cánh môi của cô một chút, Hoàng Vân Anh như bị điện giật nháy mắt nhảy ra xa, không biết nhìn Tần Mạn Ân như thế nào, giống như chạy trốn bay vào thang máy.
Bùm bùm! Trong thang máy, Hoàng Vân Anh vuốt lung tung lên mặt mình.
Cô đã trúng tà rồi sao?
Hồi lâu sau, cô