Cô bé lọ lem trong cổ tích là ngồi xe bí đỏ, còn cô là ngồi Lamborghini, so với xe còn khí phách hơn là người một thân trang phục tây trang màu trắng, người đại diện nổi tiếng - phong lưu đào hoa - Quý Tiết, Quý tổng, Quý đại tiểu thư.
"Làm sao lại phụng phịu?"
". . ."
Quý Tiết quay đầu nhìn Hoàng Vân Anh, đem xe ngừng ở ven đường.
"Ở cùng với tôi, khó chịu như vậy sao?"
Hoàng Vân Anh nhìn phía ngoài cửa sổ xe, hai tròng mắt như bảo thạch có chút vô hồn.
". . . Buông tha cho Ân Nhi đi, để cho tôi cưng chiều em, thương em, yêu em, không tốt sao?"
Không nói gì than nhẹ, Hoàng Vân Anh quay đầu nhìn về bộ dáng có chút bi thương của chị.
"Vì sao?"
"Cái gì?"
"Vì sao chị muốn cưng chiều, thương tôi, yêu tôi?"
". . ." Bởi vì ── Quý Tiết nhìn chằm chằm đôi mắt im lặng trong suốt của cô một hồi lâu, khởi động xe thể thao, nháy mắt liền tăng tốc.
Còn có thể vì sao? Vì sao chị thích cô? Chị biểu hiện còn chưa rõ ràng hay sao? Vì sao cô không thể giống mấy cô gái háo sắc kia một chút, dễ dỗ một chút, ngoan ngoãn một chút?
Ân Nhi... Cô muốn là Nguyễn Ân Nhi hay sao? Không đau khổ sẽ không buông tha đúng không? Cô biết Nguyễn Ân Nhi đối với sinh vật nhân loại như thế này vốn không cần thiết không?
Nửa tiếng sau, Quý Tiết chở Hoàng Vân Anh đi tới một biệt thự ở lưng chừng núi, màn đêm còn chưa buông xuống, trong ngoài biệt thự đã đèn đóm sáng trưng.
Hoàng Vân Anh cắn răng, cố gắng đè lại trái tim đang đập mạnh hơn, bị Quý Tiết nắm tay đi qua sảnh biệt thự. Dọc theo đường đi vô số ánh mắt tò mò nghiên cứu bắn lên người cô như là tàn thuốc nóng hổi, da đầu cô run lên, vết thương bị tóc mái che khuất trên trán cũng ẩn ẩn đau.
"Em trước tiên chờ ở chỗ này một lát." Quý Tiết để cô ngồi vào sô pha trên đại sảnh, cầm chén rượu cốc tai đưa cho cô.
Quý Tiết rời đi, ánh mắt tra tấn cô cũng chưa từng biến mất theo, ngược lại có vài ánh mắt ── càng ngày càng gần.
Đừng tới đây, đừng tới đây!
Hoàng Vân Anh nhịn không được gào hét ở trong lòng.
"Vị tiểu thư này ── "
"Thực xin lỗi!" Cuối cùng, khi có người mở miệng chào hỏi với cô, cô ức chế không được nữa cả người run run đứng dậy đi thẳng đến cửa hoa viên bên ngoài.
Im lặng tìm một cái ghế dài, Hoàng Vân Anh chậm rãi ngồi xuống để thân thể bình tĩnh lại.
Chứng sợ hãi đã theo cô mười mấy năm rồi, nhưng những năm gần đây số lần phát tác cũng không nhiều lắm, bởi vì cô cố gắng không để mọi người chú ý. Mẹ cô từng đề nghị cô ở nhà mở một tiệm tạp hoá làm bà chủ mưu sinh, nhưng cô không muốn. Cô không hy vọng chỉ vì chứng bệnh này mà cô bị ngăn cách với mọi người như vậy, cô không làm gì hết, cô thích nhìn khuôn mặt tươi cười của mọi người, thích sống dưới ánh mặt trời ── mặc dù có lúc, cô hận không thể đem bản thân mình che giấu đi.
"Ừ, ừ a. . . A, tuyệt quá. . . Chị à .