"Không làm được thì học, cho cô thời gian một ngày , chậm nhất ngày mai, tôi nhất định phải xuất viện." Đình Hy không cho cô cơ hội phản bác.
"... Đình tỷ tỷ, chị đừng lấy thân thể mình ra đùa giỡn, tôi chưa bao giờ học qua công việc của y tá, làm sao có thể trong vòng một ngày ── "
"Vân di dì về đi."
Địch Phi Vân nhìn Hoàng Vân Anh một hồi lại nhìn sang Đình Hy, lo lắng dặn dò, "Cô đừng có xằng bậy nha, chuyện của Diệp Huyên Huyên cứ để tôi xử lý. Hoàng Vân Anh, Đình Hy giao cho cô, nếu cô ta xảy ra chuyện gì, đừng có trách tôi không nhắc nhở cô trước, hậu quả cô không gánh nổi đâu."
"... Còn nhiều hơn cả tiền vi phạm hợp đồng ư?" Hoàng Vân Anh bình thản nhẹ giọng hỏi.
Thái độ bình tĩnh của Hoàng Vân Anh làm cho Địch Phi Vân trong khoảng thời gian ngắn không thích ứng kịp, có rất ít hậu bối có thể bình tĩnh trước mặt bà như cô ấy, giọng nói không khỏi nhẹ xuống, "Tóm lại cô cứ cố gắng chăm sóc cho cô ta thật tốt đi, cô ta xảy ra chuyện gì, cô ta muốn cái gì cứ cho cô ta cái đó, nếu không, không chỉ có vấn đề tiền bạc là xong đâu."
Hoàng Vân Anh hơi nhếch khóe môi, nhưng đáy mắt lại không hề có ý cười, lùi về sau hai bước, nhường đường cho Địch Phi Vân.
Nghe nói giới giải trí với xã hội đen có quan hệ rất sâu, chẳng lẽ cô... quên mất chuyện quan trọng này sao?
"Lại đây." Đình Hy dùng tay trái vỗ vỗ bên giường. "Cô đứng xa như vậy làm gì. Lại gần đây."
Hoàng Vân Anh đi đến bên cạnh giường, ánh mắt không có tiêu cự nhìn về phía ngực chị ta.
"Nhìn tôi."
Ánh mắt chậm rãi di chuyển lên phía trên, vẻ mặt chết lặng nhìn ánh mắt tràn đầy ý trêu tức của chị ta.
"Cô không mặc nội y chạy khắp nơi?"
Hoàng Vân Anh vừa cúi đầu liền thấy, quần áo bị nước hắt ướt đẫm dán sát trước ngực, ẩn ẩn lộ ra da thịt. Cô vừa định kéo lớp áo đang dán sát vào ngực ra, Đình Hy lại nhanh tay tháo nút trước ngực cô ra, bàn tay to đem vạt áo cô kéo sang hai bên, lộ ra mảnh băng dán cô tự chế dán lên hai vú.
"Chậc chậc... Xem ra cô so với suy nghĩ của tôi còn phóng đãng hơn nhiều."
Ánh mắt của chị ta nhanh chóng u ám xuống, thậm chí bụng dưới trong giây lát liền hội tụ nhiệt lượng và đau đớn. Chưa từng có người phụ nữ nào có thể trong thời gian ngắn như vậy khơi mào lên du͙c vọиɠ của chị ta, mà người phụ nữ này... Còn hoàn toàn không phù hợp với khiếu thẩm mỹ của chị! Nhưng cô có thân thể ngọt ngào tuyệt vời, vẻ mặt cô ở dưới thân chị nhẫn nhục chịu đựng, chịu khuất nhục nhưng vẫn quật cường, cứng cỏi như đao, khi khóc vẫn đứng im cao ngạo như băng... Đều làm cho du͙c vọиɠ của chị đau đớn muốn nổi điên!
Buồn bực nhìn cánh tay phải với chân trái của mình bị bó thạch cao, Đình Hy oán hận trừng mắt nhìn Hoàng Vân Anh. Nếu ánh mắt có thể gϊếŧ người, Hoàng Vân Anh sợ là đã chết vô số lần...
"..." Hoàng Vân Anh không thể giải thích cũng không muốn giải thích.
Trơ mắt nhìn Hoàng Vân Anh lùi về phía sau từng bước từng bước tháo nút áo ra, Đình Hy bá đạo ra lệnh, "Tôi mặc kệ cô dùng cách nào để học, dù sao ngày mai tôi nhất định phải về nhà trọ. Hơn nữa, tôi cũng không lấy thân thể "bản thân" ra đùa giỡn, nếu cô làm không