Lúc nhìn thấy Đình Hy giống như một cái xác ướp bán thành phẩm ngồi trên xe lăn bị Hoàng Vân Anh đẩy mạnh vào phòng khách, Trương Tuệ Minh ngồi trên sô pha vui sướng khi người gặp họa, trong lòng tràn đầy hạnh phúc nói không nên lời, nhưng khi chị ta biết vì chăm sóc Đình Hy, Hoàng Vân Anh trừ ba bữa cơm ra thời gian còn lại đều phải canh giữ bên người Đình Hy, thậm chí buổi tối cũng phải nghỉ ngơi cạnh giường cô ta, Trương Tuệ Minh trợn trắng mắt nhả ra một câu ──
Mới đó mà đã quên lúc trước sắp chết như thế nào rôì sao.
"Trương, Trương tỷ tỷ, mặt của chị?"
Trương Tuệ Minh tức giận cười cười, "Không có gì, qua hai ngày sẽ hết, so với tên trứng thối nào đó, chút thương tích đó của tôi có là gì?"
"Nhưng ngày mai không phải chị có một buổi tuyên truyền sao?"
"... Sao cô biết được? Àh... hóa ra cô là fan của tôi?" ánh mắt Trương Tuệ Minh thoáng hiện lên vẻ đắc ý.
"Hai người tán gẫu xong chưa?" Đình Hy mất kiên nhẫn sắc lạnh liếc mắt nhìn Trương Tuệ Minh, điều khiển xe lăn, hướng về phía thang máy.
Hoàng Vân Anh chạy nhanh đuổi theo chị ta, lúc đi ngang qua bên cạnh Trương Tuệ Minh, lại bị chị ta giữ chặt. Trương Tuệ Minh từ trên sô pha đứng lên, quan sát toàn thân Hoàng Vân Anh một hồi.
"Cô... đã tốt chưa?"
"... ừ, sạch sẽ." Có chút xấu hổ thấp giọng đáp. Cô không quên lời lúc trước mình hứa hẹn...
"Không phải, ý tôi là... Quên đi." vô lực gõ lên đầu, Trương Tuệ Minh một lần nữa ngồi lại sô pha xem kịch bản.
Đêm đó, Nguyễn Ân Nhi không về nhà trọ, buổi tối Hoàng Vân Anh đi xuống xem Tần Mạn Ân, phát hiện Quý Tiết cũng đã ở đó.
"Không sao, cô cứ đi chăm sóc Đình Hy đi, " Tần Mạn Ân nhẹ nhàng mỉm cười, sạch sẽ như hoa sen, làm cho cô có chút không nhớ nổi lần đầu tiên nhìn thấy chị ta , hình ảnh chị ta uống say hỗn độn thất lễ .
"Ngủ ngon, Tần tỷ tỷ, Quý tỷ tỷ."
"Hừ." Quý Tiết khinh thường khẽ hừ một tiếng.
Trước khi cửa thang máy đóng lại, Hoàng Vân Anh rõ ràng nghe được một câu ──
"Để cho cô ta chăm sóc, tôi sợ chân trái của Đình Hy còn chưa kịp tốt, chân giữa cũng đã bị phế rồi. Sau này cô nên cách cô ta xa ra."
Nhưng cô không nghe được câu sau: "Quý Tiết... cô nói đủ chưa."
Chăm sóc Đình Hy cũng không thoải mái, mỗi lần đổi thuốc, lau thân thể, mát xa đều phải hao tốn rất nhiều thời gian, cũng may Đình Hy coi như chịu phối hợp. Phần lớn thời gian của chị ta chính là nằm trên giường, mở tivi, xem tạp chí, trên cơ bản không thèm nhìn cô, cho dù lúc chị ta ăn cơm, chị ta cũng xem tạp chí, vừa xem vừa ăn.
"Anh Anh, mấy ngày rồi cậu không gọi điện thoại cho tớ, sao tớ cảm thấy cậu còn bận hơn tớ vậy? Có phải gặp phải phiền toái gì không? Có việc gì nhất định nhất định phải nói với tớ đó nha!"
Lúc Đình Hy ngủ trưa, cô vừa vặn nhận được điện thoại của Linh Vũ. Đi ra ban công, dựa vào tường, nghe bạn tốt quan tâm, chấp nhận ánh mặt trời rọi cháy da, nhưng cô thể cảm giác được rất nhiều uất ức, áp lực đều dần dần phai nhạt.
Chỉ trong khoảnh khắc đó, trong trái tim vừa vui vừa buồn, trong lòng yên tĩnh, không có hi vọng mới có thể không bị thương. Chỉ cần người nhà bình an, bạn tốt hạnh phúc, chỉ cần bọn họ yêu thương, vẫn bên cạnh cô, những chuyên khác, cô không cần phải so đo, nhất là... có những chuyện cô không có khả năng so đo.
Cô rất hiểu bản thân mình chính là một người bình thường, không có năng lực cường đại nghịch thiên,