Hoàng Vân Anh nhìn Quý Tiết cùng Nguyễn Ân Nhi, thấy bọn họ không nói lời nào, cô liền đi tới bên người Đình Hy, khom người đem điểm tâm trên bàn cắt thành từng miếng nhỏ, rồi mới nhẹ nhàng giúp chị quấy trà sữa.
Bản thân Đình Hy là điều khiển xe lăn điện chạy xuống dưới lầu, cô lúc trước còn cảm thấy nhà trọ bọn họ có năm người lại làm một bộ thang máy thật sự rất xa xỉ, hiện tại xem ra đã là vật thì đều có giá trị, nói ra thì những người này cũng không thiếu tiền.
Mơ hồ cảm giác được có ánh mắt nhìn, Hoàng Vân Anh ngẩng đầu, chỉ thấy Quý Tiết đang ngồi sô pha đối diện ── nhìn chằm chằm vào cổ áo cô, cô theo bản năng cúi mắt nhìn, liền đứng thẳng lên lại.
Quý Tiết sờ sờ mũi, có chút đáng tiếc. Góc độ vừa nãy rất tốt, cặp ngực no đủ phấn hồng mềm mại nhân lúc cô cúi người mà kẹp thành một rãnh sâu mê người, hơn nữa cái tư thế lúc nãy của cô, vừa vặn có thể thẳng lưng xâm nhập. . .
Trước mắt đột nhiên xuất hiện một hộp khăn giấy, Quý Tiết theo cánh tay kia nhìn thấy khóe miệng Nguyễn Ân Nhi nhẹ cong, Nguyễn Ân Nhi liếc chị một cái, biến hoá kỳ lạ trong ánh mắt trắng trợn nói cho chị biết ── tôi biết cô đang suy nghĩ cái gì.
Quý Tiết tức giận đưa tay chụp mở hộp khăn giấy, lại phát hiện cái mũi giống như thật sự có chút không thích hợp ── Thiệt hả!
Hoàng Vân Anh cũng nhất thời choáng váng, cho tới bây giờ cô cũng mới chỉ thấy ở trong hài kịch truyền hình cùng với hoạt hình có nữ nhân bởi vì bị "kích thích" mà chảy máu mũi, trong hiện thực còn chưa từng nghe thấy qua!
"Khụ khụ!" Đình Hy nhịn không được cười, ho khan hai tiếng.
"Này! Tôi không phải ──" Quý Tiết một bên luống cuống tay chân lấy khăn giấy chặn lỗ mũi, một bên hổn hển giải thích nói, "Tôi là gần đây cùng cái nha đầu kia ăn đồ rất bổ ── "
Hoàng Vân Anh đương nhiên cũng biết bản thân không có cái loại sắc đẹp có thể làm cho nữ nhân kia phun máu mũi, khí hậu hiện nay đúng là rất dễ dàng nóng trong người, vừa nãy là quá trùng hợp, dọa cô nhảy dựng hết lên. Thật là. . . quá trùng hợp, cô thật ra cũng rất muốn cười, vậy nên cố gắng nhịn cười ra khỏi phòng khách, đi đến bếp lấy nước lạnh cùng khăn lông ướt.
"Không cần giải thích, cô thật sự không cần giải thích, tôi hiểu được." Đình Hy cười nói, "Tôi đời này có thể sẽ phải dựa vào chuyện cười hôm nay mà sống đó."
"Côoooo! Nhưng mà so với cô chơi nữ nhân chơi đến đứt tay đứt chân tốt hơn nhiều!"
". . . Bị nữ nhân mình thích mỗi ngày trông coi chiếu cố, đứt tay đứt chân cũng không sao."
". . ."
". . ."
Một câu, không khí giữa ba người lại lạnh xuống, Quý Tiết vừa định nói cái gì, Hoàng Vân Anh đã từ phòng bếp đi ra đỡ chị nằm ở trên sô pha, để ngửa đầu lên.
Tay mềm mại nhỏ bé của cô dính nước lạnh vỗ vỗ cái trán cùng mũi của chị, một cảm giác mát mẻ xuyên thấu tim từ mặt khuếch tán ra, Quý Tiết đã quên hồi nãy muốn nói cái gì, chỉ còn kinh ngạc nhìn cô gái ở đỉnh đầu chị chuyên tâm làm cho chị hết chảy máu mũi.
"Trước nằm trong chốc lát đã, đợi lát nữa nhìn xem còn chảy nữa không." Cuối cùng Hoàng Vân Anh đem khăn lông ướt để ở trên cái trán bóng loáng đều đặn của Quý Tiết.
". . . Anh Anh." Đình Hy nhẹ giọng kêu.
"Ừ?" Hoàng Vân Anh đáp rất tự nhiên. Sau khi bị chị gọi vô số tiếng thân ái, cô thật sự thích ứng không được, chỉ phải kêu chị sửa lại, cũng may chị